Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 133

Lạc Quốc Vinh liếc xéo một cái, xem đi, đối đãi khác biệt như thế đó, người bình thường phải chịu phân biệt đối xử kiểu đó hồi lâu thì cũng sẽ trở nên biến thái thôi.

Lạc Xuân Mai nhìn nồi cháo khoai lang trên bàn: “Cả nhà ăn gì thì cháu ăn cái đó cũng được ạ, không cần làm riêng cho cháu đâu, chỉ làm cho dượng út bát mì là đủ, bà nhớ cho nhiều dầu một chút.”

Giọng điệu cô ta nhỏ nhẹ dịu dàng, lời lẽ rất thức thời, biết trên biết dưới, lại săn sóc đến tâm tình của người khác, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu hẳn.

Dượng út rất cảm động, vợ chồng họ quả thực không phí công thương con bé rồi, nó là đứa biết điều và biết nhớ ơn.

Bấy giờ bà cụ Lạc mới hỏi đến, vì sao cô út lại bỗng để Lạc Xuân Mai về nhà, ở đó có chuyện gì rồi sao?

Lạc Xuân Mai mỉm cười sung sướng: “Cháu có chuyện vui muốn thông báo, là chuyện lớn ạ.”

Bà cụ Lạc nghe nói thế, lập tức vui mừng hẳn, không còn hối hận chuyện ở riêng nữa.

Xem đi, vừa mới cho nhà Lạc Di ra riêng, Xuân Mai đã gặp chuyện tốt rồi.

Người nhà họ Lạc đều vội hỏi: “Nói mau đi, có chuyện vui gì thế, để mọi người cùng vui với nào.”

Lạc Xuân Mai vui mừng hớn hở lại vừa có vẻ xấu hổ ngại ngùng, nói: “Có người để mắt đến cháu ạ.”

Lạc Di ngây người ra, không phải chứ? Cô nàng định bắt cá hai tay sao? Bỏ qua nam chính sao?

Mà những người nhà họ Lạc còn lại thì đều lộ vẻ mê mang không hiểu ra sao.

Lạc Quốc Vinh nhanh mồm nhanh miệng kêu to: “Cái gì cơ? Cháu mới bao tuổi hả? Sao lại không yên phận như thế hả?”

Mọi người đều nói cô cháu gái này là người mang phúc vận, nhưng ông luôn cảm thấy cô cháu mình quả thật chính là một cục phiền phức biết đi.

Mới mấy tuổi đầu đã qua lại mờ ám với nam thanh niên trí thức, bám dính người ta không biết xấu hổ là gì, như thể mấy đời chưa được thấy đàn ông vậy.

Giờ lại gây ra chuyện gì nữa rồi? Thật là, không thể yên ổn mà sống hay sao?

Lạc Xuân Mai ngơ người, một lúc sau mới chợt nhận ra lời mình nói có vấn đề, vội vàng xấu hổ chữa lại: “Chú ba, chú nghĩ đi đâu thế ạ? Chuyện không có gì mờ ám đâu ạ, mọi người đều nghĩ bình thường, chỉ mình chú nghĩ sai…”

Lạc Quốc Vinh đã ra riêng nên lúc này triệt để giải phóng bản ngã, không cần cố kị ai: “Cháu chính là loại người từng dính chuyện trai gái đấy, giả vờ giả vịt thuần khiết cho ai xem cơ?”

Lạc Xuân Mai tức muốn khóc, nước mắt tí tách chảy xuống, trông đáng thương vô cùng.

Bà cụ Lạc đau lòng ôm lấy cháu gái cưng, hung hăng trừng con trai một cái: “Lạc Quốc Vinh, mày có còn biết nói tiếng người không đấy? Đây là cháu ruột của mày.”

Lạc Quốc Vinh bất mãn: “Chính nó nói có người để mắt nó mà.”

Bà cụ Lạc ngậm miệng.

Lạc Xuân Mai lau nước mắt, cười cười ra vẻ kiên cường cứng cỏi: “Tại cháu nóng ruột nói sai ạ, cái này không trách được chú ba.”

Chậc, xem xem, đúng là một cô bé ngoan ngoãn biết điều, nhận hết ấm ức về mình để cho cả nhà khỏi khó xử, Lạc Quốc Vinh liếc xéo cô nàng một cái.

Lạc Xuân Mai mím môi, nói: “Bà nội, ba, mẹ, con từng giúp một vị lãnh đạo ở công xã một việc nhỏ, lãnh đạo thấy nhân phẩm con tốt, bèn muốn nhận con làm con gái nuôi, mọi người thấy có nên đồng ý không ạ?”

Người nhà học Lạc ngây ra, thì ra là để mắt kiểu đó à, thế thì đúng là chuyện tốt rồi.

Làm con gái nuôi của lãnh đạo là có thể dựa hơi lấy tiếng, chưa biết chừng còn một bước lên mây.

Bình Luận (0)
Comment