Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 136

Lạc Xuân Mai: “…” Con nhỏ này nó đang trào phúng mình, nhưng mình không có chứng cứ.

Nhìn cháu gái yêu quý rũ đầu như con gà chọi vừa thua trận, bà cụ Lạc xót lắm, bèn quắc mắt nhìn Lạc Di: “Tuy đã ở riêng nhưng nhà chúng mày vẫn là một phần của gia đình này, Xuân Mai vẫn là chị họ mày, mày phải biết tôn kính, bảo vệ chị họ…”

Đã ở riêng rồi mà còn muốn đè đầu cưỡi cổ bọn họ ư, làm sao Lạc Di có thể chịu, cô lờ đi giả như không nghe thấy.

Lạc Xuân Mai hốt hoảng kêu to: “Ở riêng? Ở riêng gì cơ?”

Bấy giờ bà cụ Lạc mới nhớ khi ấy Lạc Xuân Mai không có mặt, bèn giải thích một câu: “Hôm nay các nhà ở riêng rồi.”

“Sao có thể tách ở riêng được? Như vậy sao được ạ?” Lạc Xuân Mai nôn nóng vô cùng, “Bà, chúng ta là người một nhà, hòa thuận vui vẻ sống với nhau không tốt sao, nhiều người cang náo nhiệt mà, bà cũng có thể để mắt trông coi từng cháu nội của mình mà.”

“Đã tách ra rồi.” Bà cụ Lạc không muốn nói nhiều về việc này, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Lạc Xuân Mai đã hoảng đến toát mồ hôi đầy đầu, cô ta kéo chặt cánh tay bà cụ Lạc không chịu buông.

“Tách ra rồi cũng có thể hợp lại mà bà, bà, cháu là người hiểu bà nhất, bà thích nhất là người một nhà quây quần bên nhau đông đủ, nhất định không phải do bà chủ động đề xuất ở riêng đúng không.”

Cô ta ngước lên nhìn Lạc Quốc Vinh: “Chú ba, bà đã lớn tuổi như thế rồi, chú không nên gây ra nhiều chuyện phiền phức như thế khiến bà phiền lòng, người xưa có câu, con cái muốn báo hiếu mà cha mẹ chẳng còn ở bên, mẹ chỉ có một mà thôi, đừng làm ra chuyện gì khiến bản thân hối hận không kịp.”

Lạc Di nhìn cô ta, mắt lộ vẻ kì quái, hình như Lạc Xuân Mai đã quá lo lắng vì chuyện này nhỉ, có gì đó không ổn lắm.

Lạc Quốc Vinh luôn rất chướng mắt với phẩm hạnh của cô cháu gái này, chẳng muốn đôi co, ông nói thẳng: “Buồn ngủ ghê, chúng ta đi ngủ sớm chút đi, mai còn phải dọn sang nhà mới.”

Một nhà bốn khẩu vui vui vẻ vẻ đi về phòng mình, Lạc Xuân Mai vọt tới trước mặt chặn đường họ lại, sắc mặt lộ vẻ đáng thương.

“Thím ba, cháu xin thím, thím hãy khuyên chú ba đi, người một nhà nào có thù hằn gì ghi trong lòng, có gì không phải thì cứ nói ra để tất cả cùng tìm cách giải quyết, mọi người hẳn nên đồng tâm hiệp lực cùng nhau tiến tới, không thể ở riêng được.”

Ngô Tiểu Thanh cũng đã nhận ra điều khác lạ, âm thầm quan sát cô ta: “Xuân Mai, chủ ý tách ra ở riêng là từ bà nội và ba cháu, các cụ trong thôn cũng đã tới làm chứng…”

“Không thể nào.” Lạc Xuân Mai không dám tin vào tai mình.

Ngô Tiểu Thanh cong môi, giọng lạnh đi: “Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, không giấu nổi tâm tư, thoáng cái đã lộ rồi.”

Lạc Xuân Mai cứng mặt, bấy giờ mới nhận ra mình quá hoảng hốt nên đã thất thố, lòng vừa sợ lại vừa hối hận: “Thím ba, thím nói gì cháu không hiểu.”

“Không hiểu thì thôi, cứ tiếp tục giả đơn thuần đi.” Ngô Tiểu Thanh nhẹ nhàng đẩy kẻ ngáng đường ra, kéo con gái về phòng.

Sáng hôm sau thức dậy, Lạc Di nhìn cha mẹ đang hào hứng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển sang nhà mới, lòng cũng phấn khởi theo.

Thực ra trong phòng này cũng chẳng có mấy thứ đáng tiền, chỉ có vài món đồ tùy thân, nhét vào vài bọc là có thể xách đi.

Bình Luận (0)
Comment