Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 137

Lạc Quốc Vinh tháo giường buộc lại, đây là chiếc giường do chính tay ông tự đóng khi kết hôn, cực kì chắc chắn, dùng bao năm vẫn chưa hề có dấu hiệu hỏng.

Cùng với đó là hai chiếc rương gỗ đỏ, đây là đồ cưới của Ngô Tiểu Thanh, chăn màn gì đó cũng gấp gọn mang đi.

Lạc Quốc Cường đã lên tiếng, những người khác không cần biết nghĩ gì trong lòng cũng đều tới phụ một tay khiêng đồ chuyển nhà, chẳng mấy chốc đã xong.

Lạc Xuân Mai đứng bên nhìn, viền mắt thâm sưng, có lẽ cả đêm ngủ không nổi, miệng vẫn liên tục lải nhải: “Chú ba, thím ba, chú thím thực sự không muốn cân nhắc lại một chút sao? Ở riêng sẽ bị người ngoài chỉ trỏ, cũng sẽ không tốt cho các em.”

Lạc Quốc Vinh đã bực lắm rồi, thật đúng là không biết ý biết tứ gì: “Chó ngoan không chắn đường, dẹp ra.”

Ông chỉ muốn đối xử tốt với vợ con mình, còn với người khác, chưa bao giờ muốn dành cho một chút kiên nhẫn, dù người đó là cháu ruột ông.

Lạc Xuân Mai không thể thuyết phục được Lạc Quốc Vinh, bèn chuyển mắt sang phía Lạc Di đang đứng ôm chiếc gối nhỏ.

“Lạc Di, chẳng mấy khi chị mới về nhà một chuyến, chị em ta ở lại đây tâm sự chút đi, em không muốn biết người lãnh đạo kia là ai sao?”

“Không muốn.” Lạc Di từ chối thẳng thừng, cô chẳng có chút hứng thú gì với việc đó cả, vì nó đâu có liên quan gì đến nhà cô.

Ngẫm lại một chút, cô còn nói: “À đúng rồi, chị Xuân Mai nè, Từ Mông đã ra viện rồi đó, hiện đang ở bên khu nhà tNgô Tiểu Thanh, anh ta chuẩn bị kết hôn với Liễu Diệp đấy, hai người đó thật là xứng đôi.”

“Kết hôn?” Lạc Xuân Mai biến sắc, kết hôn sớm vậy sao? Cô ta nhớ là phải hai năm nữa họ mới kết hôn cơ mà, sao lại sớm thế?

Vì tin này, cô ta bắt đầu bối rối và hỗn loạn, bởi vì cô ta còn tưởng mình vẫn có nhiều thời gian để chinh phục nam chính.

Cô ta không tiếp tục dây dưa với Lạc Di nữa mà vội vã bỏ đi.

Lạc Di nhìn theo bóng cô ta đi xa dần, khóe miệng cong lên.

“Tiểu Di, mau qua đây.”

“Con qua ngay đây.”

Nhà mới đã được quét dọn sạch sẽ, ngăn thành ba gian, một gian cho hai vợ chồng cùng Lạc Nhiên ở, một gian là phòng của Lạc Di, một gian còn lại là chỗ ăn cơm.

Một tấm ván gỗ, hai băng ghế dài, thế là thành chiếc giường nhỏ, Lạc Di cũng rất hài lòng rồi, có được một phòng riêng thế này đã là quá hạnh phúc, cô không còn cần gì thêm.

Lạc Di vui sướng vừa lẩm nhẩm hát nhỏ vừa sửa soạn lại phòng riêng, Lạc Nhiên hí hửng theo sau lưng giúp đỡ, hai chị em phối hợp nhịp nhàng trông cũng ra dáng lắm.

Nhà bác cả bác hai không nán lại lâu, chuyển đồ tới rồi ra về hết, Lạc Quốc Vinh không mời ở lại dùng cơm, nhà cũng chẳng dư dật gì. Ông hì hục ngoài sân bào khúc gỗ, chuẩn bị làm bàn ăn và bàn học cho con.

Ngô Tiểu Thanh thì tất bật quây ổ gà, nhà có ba con gà riêng, cần chỗ làm ổ cho chúng ở.

Thầy thuốc Lý xách đồ mừng nhà mới tới, thấy cả nhà Lạc Quốc Vinh đang hăng hái sửa sang trong ngoài.

“Trông được đấy, cũng ra một cái nhà rồi.”

Lạc Quốc Vinh cười hề hề: “Tới là được rồi, còn mang đồ làm gì?”

Nói là nói thế, nhưng ông vẫn rất tự nhiên thò tới xem: “Cái gì đây, để tôi xem với nào.”

Thầy thuốc Lý nhìn tay ‘lưu manh’ này, cảm thấy vẫn là người đó thôi, chẳng tiến bộ được gì.

Bình Luận (0)
Comment