Cô ta không ở lại lâu, nói thêm vài câu rồi đi ra, bước về phía Liễu Diệp đang gội đầu trong sân.
Xung quanh không ai, cô ta bèn không che giấu bản tính nữa mà hung tợn nhìn chằm chằm Liễu Diệp: “Có phải cô đang đắc ý lắm không? Tôi muốn xem xem cô đắc ý được đến bao giờ.”
Liễu Diệp kinh ngạc ra mặt: “Ấy trời, cô có vẻ thù địch tôi ghê nhỉ, sao thế? Từ trước tới giờ tôi đã làm gì có lỗi với cô đâu nhỉ.”
Lạc Xuân Mai tức điên, mình coi người ta là tình địch, người ta lại coi mình như không khí, cơn giận này biết xả kiểu gì đây?
“Cô thật sự không biết?” Hay là giả bộ không biết?
Liễu Diệp bình thản nói: “Biết cái gì mới được?”
Lạc Xuân Mai nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy một hồi, gằn từng chữ: “Tôi thích Từ Mông, tôi muốn lấy anh ấy.”
Liễu Diệp mỉm cười dịu dàng: “Tôi không thích Từ Mông, tôi không muốn lấy anh ta.”
Lạc Xuân Mai trợn mắt, không hiểu rốt cuộc chỗ nào có vấn đề rồi?
Từ sau khi tách ra ở riêng, mọi người kinh ngạc phát hiện, Lạc Quốc Vinh không trộm bỏ việc làm biếng nữa, ngày ngày đều đúng giờ đi làm.
Tạm không nói đến hiệu quả làm việc thế nào, tối thiểu thì đúng giờ có mặt, mỗi ngày cũng đã được 7 điểm công rồi.
Thầy thuốc Lý tới chỗ đội trưởng và bí thư chi bộ thôn, nói muốn làm một khu vườn trồng thảo dược thử nghiệm, hi vọng họ ủng hộ ý này,
Nhưng Lạc Quốc Cường phản đối kịch liệt, còn cảm thấy ông ấy chỉ vẽ chuyện, cứ làm theo chỉ thị ở trên xuống không sai lệch là được rồi, bày ra lắm việc làm gì.
Thầy thuốc Lý cũng biết nói một lần không ăn thua, cho nên không tức giận, thời buổi này muốn làm một chuyện gì không nhỏ luôn không dễ dàng, lãnh đạo thôn không tiến tới, ông ấy cũng chẳng có cách nào.
Thi cuối kì, Lạc Di dễ dàng lấy được điểm tối đa hai môn, không hề có chút áp lực nào.
Lạc Nhiên cũng không kém, toán học được 98 điểm, ngữ văn 95 điểm, xếp hạng xuất sắc.
Còn Lạc Tiểu Binh, lần đầu tiên được 80 điểm một môn, mừng phát khóc rồi.
Lạc Tiểu Đào nhìn phiếu điểm của mình, đều 90 điểm mỗi môn, môi khẽ mỉm cười, đáy mắt sáng bừng.
Con gái thực sự không phải ngu dốt bẩm sinh, con gái cũng có thể học không kém con trai.
Cô bé kéo tay Lạc Di, liên tục nói cảm ơn.
Lạc Tiểu Đào biết, mình có thể có được thành tích này đều nhờ Lạc Di, Lạc Di dạy kèm cho Lạc Nhiên, hai chị em cô bé ngồi bên nghe, có chỗ nào không hiểu liền hỏi, Lạc Di rất nhiệt tình giải đáp.
Đối với Lạc Di, chuyện đó chẳng tốn công gì: “Cố lên nhé chị Tiểu Đào, kì sau phấn đấu thi được điểm cao hơn nữa.”
“Được.” Khóe mắt Lạc Tiểu Đào đã ửng đỏ, Tiểu Di nói đúng, học tập có thể thay đổi số phận, thay đổi tương lai.
“À đúng rồi, mai trong nhà sẽ tổ chức tiệc nhận cha con nuôi đó, em tới tới nhé, có đồ ăn ngon đấy.”
Nghe thấy có ăn, Lạc Di lập tức vứt bỏ ý tưởng ngủ nướng: “Được.”
Hôm sau, Lạc Di còn đang ngủ đã bị Lạc Nhiên lay dậy, ồn ào nói muốn sang nhà cũ.
Ây dà, dậy thì dậy, nhưng qua sớm làm gì cơ chứ.
Lạc Di vui vẻ ăn một quả trứng gà, một bát cháo gạo, cái gì có thể tiết kiệm chứ ngày ba bữa cơm là tuyệt đối không thể keo kiệt.
Một nhà bốn miệng ăn, mỗi ngày một quả trứng bồi bổ thân thể, trước đây thiếu dinh dưỡng quá, nay chỉ có thể từ từ bổ lại.