Ăn được mấy ngày sung túc như thế, cả bốn người đều dần thay đổi không ít, sắc mặt hồng hào khỏe khoắn hơn, cảm thấy sức vóc cũng tăng lên.
Khi Lạc Di dẫn em trai tới nhà cũ, nơi này đã đầy người, thôn dân đều tới góp vui.
Lạc Xuân Mai hôm nay diện hơn mọi ngày, còn tết hai b.í.m tóc, mặc bộ áo bông hồng nhạt, quần đen, chân xỏ giầy bông khá dày dặn, tất cả đều là đồ mới.
Sắc mặt cô nàng sáng láng, tươi cười niềm nở, trông vui sướng hớn hở.
Đám đông vây quanh cô nàng, hâm mộ chen chúc hỏi han: “Xuân Mai, ba nuôi lãnh đạo của cháu chừng nào mới tới?”
“Sắp rồi ạ.” Lạc Xuân Mai liên tục liếc ra cổng, vẻ nhấp nhổm, “Bác ấy còn chưa phải ba nuôi cháu đâu ạ.”
“Hai nhà đều đã nhất trí, chuyện đó coi như chắc chắn rồi, Xuân Mai à, cháu có phúc lớn thật đó, tới đâu cũng gặp được chuyện tốt, con gái nhà họ Lạc các cháu đúng là không giống người thường, Lạc Di thì học giỏi, cháu thì may mắn.”
Lạc Xuân Mai hơi nhíu mày, cô ta không thích người ta so mình với Lạc Di.
Có người tinh ý, lập tức nhận ra thái độ của Lạc Xuân Mai, bèn nhanh nhẹn dẫm đạp Lạc Di: “Học giỏi thì cũng có ích gì? Có phúc phần mới là tốt, đời này Lạc Di cũng không so được với Xuân Mai đâu.”
“Đúng rồi, có vận hạnh thì chẳng cần vất vả cũng có số sướng số hưởng… A, tới rồi kìa.”
Lạc Xuân Mai lập tức kích động xông ra, theo sau là một đám đông ồn ã xôn xao, Lạc Di lắc đầu, kéo Lạc Nhiên chậm rãi đi sau.
Nào cùng đi, đi xem có chuyện gì vui.
Xa xa có một chiếc xem Jeep đang từ từ trờ tới, dừng trước cổng nhà họ Lạc, cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống.
Lạc Xuân Mai hưng phấn chạy ra nghênh đón: “Cha nuôi, cha tới rồi ạ.”
Lạc Di đứng trong góc khuất, thấy rõ người đàn ông kia là ai thì ngây cả người ra, sao lại là ông ta nữa?
Đó là Vương Hải Thanh cùng với con trai cưng của ông ta, Vương Hoa.
Hai cha con vừa xuất hiện, lập tức bị đám người nhiệt tình bao vây chặt, hỏi han ân cần, nịnh nọt lấy lòng.
Là lãnh đạo công xã, còn ngồi xe ô tô tới, đây là lần đầu người dân thôn này nhìn thấy xe Jeep, ai nấy đến tò mò ngắm nghía, ánh mắt tràn đầy ước ao và kính nể.
Trong quan niệm của họ, chiếc xe này phải tầm cán bộ to lắm mới được ngồi đó.
Cha con nhà họ Vương được hoan nghênh nhiệt liệt, tiến vào nhà bà Lạc giữa vòng vây của đám đông, cảnh tượng ồn ào náo nhiệt vô cùng.
Lạc Di không đi cùng mà chạy qua tìm cha mẹ.
Vợ chồng Lạc Quốc Vinh bị phái lên trấn mua thức ăn, Lạc Di chặn họ ở cổng thôn, nói lại sự tình với hai người, cả hai đều ngây ra.
Rốt cuộc Vương Hải Thanh muốn gì đây?
Chẳng lẽ có đam mê làm cha nuôi hay sao? Bị Lạc Di từ chối liền quay sang Lạc Xuân Mai?
Lạc Quốc Vinh vô cùng bất mãn, ông không muốn có bất kì liên hệ gì với người đàn ông đó cả.
“Không chọn ai khác lại chọn đúng Xuân Mai, này hẳn là cố ý rồi, lấy trẻ con ra làm lá chắn, thật quá đáng.”
Lạc Di bỗng nói: “Chị Xuân Mai kiên quyết phản đối ở riêng, có phải chị ấy đã biết điều gì rồi không?”
Lạc Quốc Vinh ngẩn ra: “Tiểu Di, sao con lại nghĩ vậy?”
Lạc Di phân tích rành rọt: “Chị Xuân Mai ấy, là kiểu người bên ngoài thì tỏ vẻ thiện lương nhưng bản chất lại là hạng người vị kỉ tư lợi, chị ta làm mọi thứ chỉ để bản thân có được điều kiện sinh hoạt tốt hơn, cho nên lúc chị ta phản đối vụ ở riêng một cách thái quá và khẩn trương như thế, con đã thấy rất không bình thường.”