Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 142

Lạc Quốc Vinh nửa tin nửa ngờ, lại thấy Ngô Tiểu Thanh đứng bên cũng gật đầu: “Mẹ cũng thấy thế.”

Lạc Quốc Vinh nhìn hai mẹ con, khóe miệng giật nhẹ, tức là chỉ có mình ông không nhận ra? Sao cứ có cảm giác mình tối dạ nhất cái nhà này.

Thôi không sao, ít ra vẫn còn Tiểu Nhiên giống mình, không cô đơn đâu, thật đấy.

Lạc Quốc Vinh xoa đầu con trai, lòng thấy thoải mái hơn một chút.

Hôm nay, Vương Hải Thanh là vị khách quý bậc nhất của thôn Lạc Gia, bí thư chi bộ thôn và những bô lão đức cao vọng trọng trong thôn cũng tới tiếp chuyện ông ta, coi như nể mặt thực sự.

Trong phòng ngoài sân đều đầy người, chật như nêm cối, có cảm giác cả thôn đều đã dồn tới đây.

Đối với người trong thôn này, đây quả thực là một chuyện tốt, biết đâu mai sau có chuyện cần nhờ tới người ta thì sao, cho nên hiện giờ cứ tới bắt chuyện cho quen mặt trước đã.

Ngay cả cô út nhà họ Lạc rất hiếm khi về nhà mẹ đẻ hôm nay cũng cùng chồng dắt con về đây, cực lực nịnh hót Vương Hải Thanh.

Vương Hải Thanh tuy xuất thân từ thôn Hồng Tinh bên kia nhưng từ thời niên thiếu đã đi học xa, sau khi thành niên lại lên công xã làm việc, ít về quê nhà, thôn dân vùng phụ cận chỉ từng nghe tên, ít người biết mặt.

Nhưng dù có người biết đến cái tên Vương Hải Thanh ở thôn bên thì cũng chỉ cho rằng đó là trùng tên mà thôi, không ai liên tưởng hai người là một, chỉ cho rằng vị Vương Hải Thanh này là một vị lãnh đạo lớn, chẳng liên quan gì đến dân quê cả.

Gia đình Lạc Quốc Cường được nở mày nở mặt, hớn hở vênh vang, chuyện còn chưa đến đầu đến đũa đã tỏ thái độ kẻ cả với xung quanh rồi.

Lạc Xuân Mai trở thành trung tâm chú ý của các chị em trong thôn, ai nấy đều cố gắng gây ấn tượng tốt với cô nàng bằng những lời có cánh nhất mà mình nghĩ ra được.

Cô ta cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, tỏ vẻ đoan trang khiêm tốn, lời ăn tiếng nói cũng rất chừng mực, so với người nhà đang đắc ý vênh váo kia thì quả là thuận mắt hơn bao nhiêu.

Vương Hải Thanh cũng tỏ ra rất gần gũi, thong dong trò chuyện cùng người xung quanh, khiến người ta thấy rất dễ chịu.

Thôn dân hết lời ngợi khen thái độ của ông ta, liên tục nói, người ta là cán bộ mà còn thân thiết hòa đồng như thế, thật đúng là người tốt.

Gặp được người như vậy, cô bé Lạc Xuân Mai nhà này thật quá may mắn.

Vương Hải Thanh nhìn quanh, không thấy bóng dáng quen thuộc, bèn hỏi: “Sao không thấy Lạc Di đâu nhỉ?”

Người xung quanh đều ngây ra: “Lãnh đạo còn biết cả Lạc Di ạ?”

Lạc Xuân Mai giật thót người, vội vàng giành lời: “Bình thường cháu vẫn hay nói với cha nuôi rằng Lạc Di thông minh nhanh nhẹn cỡ nào, thành tích học tập tốt ra sao mà.”

Thì ra là như vậy, cô bé Lạc Xuân Mai này thật là tử tế, có chuyện tốt cũng không quên người nhà.

Thế là, khắp nơi râm ran tiếng ngợi khen Lạc Xuân Mai. Cô nàng chỉ cười thật dịu dàng e thẹn, nhưng trong lòng thực ra đang hết sức bất an.

Cô ta không ngốc, ngay từ đầu đã nhận ra, Vương Hải Thanh dường như quan tâm một cách kì lạ đến gia đình chú ba nhà mình, thường xuyên hỏi han về tình hình gia đình chú ba, đồng thời, thái độ còn hết sức kì quái.

Cô ta đã cố ý nói rất nhiều chuyện về gia đình chú, mượn cơ hội này tạo dựng mối quan hệ với Vương Hải Thanh, đây là lãnh đạo ngành giáo dục công xã đấy, nghĩa là người thuộc tầng lớp mà hiệu trưởng trường học cũng phải nghe lời ông ta, thời điểm cần nhờ đến hoàn toàn đủ sức giúp đỡ, và một cử chỉ của ông ta thôi cũng có thể thay đổi số phận một con người.

Bình Luận (0)
Comment