Lạc Quốc Vinh thấy thế chỉ bĩu môi, đúng là hạng người chỉ biết hùa theo, chẳng có chính kiến.
Ngô Tiểu Thanh lắc đầu, bà chị dâu này quá thiển cận, gió chiều nào xoay chiều ấy, nhất định sẽ chẳng được gì.
Vương Hải Thanh đang uống trà, nghe nói thế chợt ngẩng phắt lên: “Ở riêng?”
Bầu không khí lập tức thay đổi, bà cụ Lạc hiểu sai ý, bèn vội hùng hồn bảo đảm: “Trưởng khoa Vương cứ yên tâm, tôi cho chi thứ hai với chi thứ ba ra ở riêng thôi, sau này hai nhà bọn họ sẽ không gây phiền phức gì cho ngài đâu, càng sẽ không lấy danh nghĩa của ngài làm xằng làm bậy, nhà thằng cả đều là người biết nặng biết nhẹ…”
Bà ta vẫn đang ông ổng nói, Vương Hải Thanh đã thay đổi sắc mặt, đứng lên ngắt lời: “Thì ra là đã ở riêng, sao không nói sớm?”
Bà cụ Lạc rốt cuộc cũng ý thức được tình huống không bình thường, lòng nảy lên nỗi bất an không rõ: “Ơ… việc đó có liên quan gì không ạ?”
Vương Hải Thanh lạnh nhạt nhìn Lạc Xuân Mai một cái rồi nhấc tay xem đồng hồ: “Không còn sớm nữa, chúng tôi phải về rồi.”
Vứt lại những lời này, ông ta nhấc chân đi thẳng ra ngoài, Vương Hoa nhếch môi cười cười giễu cợt, tâm tư cha cậu ta thế nào, cậu ta biết rõ nhất.
Thấy hai cha con lãnh đạo bỏ đi, mọi người đều ngây ra, cơm còn chưa ăn mà?
Người nhà Lạc Quốc Cường vội đuổi theo: “Trưởng khoa Vương, trưởng khoa Vương, ngài chớ đi, chuẩn bị ăn cơm rồi mà.”
Nhưng Vương Hải Thanh vẫn phăm phăm bước đi như không nghe thấy, ra đến xe, ông ta ngồi ngay vào ghế. Vợ chồng nhà Lạc Quốc Cường hoảng hốt luống cuống, đang yên đang lành sao lại nổi giận nhỉ?
Lạc Xuân Mai vội hành động trước, cô ta chạy lên, nói: “Để con đi xem, mọi người đừng đuổi theo, cha nuôi của con không thích chen chúc chỗ đông người đâu.”
Mấy người nhà họ Lạc đều thấp thỏm nhìn theo, chuyện này sẽ không đổ bể đó chứ? Bọn họ còn đang mơ trong nhà có sinh viên đại học đây.
Lạc Quốc Cường sốt ruột nhất, nhưng cũng chỉ có thể đứng yên nhìn ra xe.
Lạc Xuân Mai đã chạy tới chỗ xe ô tô, cười nói gì đó với Vương Hải Thanh, hai bên trò chuyện một lát, sau đó cô ta tiễn cha con Vương Hải Thanh đi.
Đợi khi xe khuất khỏi tầm nhìn, Lạc Xuân Mai mới nhận ra mình đang vô thức nín thở, n.g.ự.c đã phát đau.
Lạc Quốc Cường vội chạy ra: “Sao rồi? Vừa rồi là sao thế con? Sao không ăn cơm đã đi rồi? Chúng ta đã nói sai gì à?”
Lạc Xuân Mai vội vắt óc nghĩ cách: “Hôm nay cha nuôi có việc gấp ạ, nhưng vì đã hẹn với nhà ta, không muốn khiến con thất vọng nên mới tranh thủ thời gian tới đây làm lễ, vì quá trình tốn nhiều thời gian, sợ ở lâu lỡ việc nên mới vội vàng đi ngay không ăn cơm được.”
Lời giải thích này nghe khá gượng ép nhưng miễn cưỡng cho qua cũng được, người dân nông thôn không hay căn vặn soi mói, cho nên dễ dàng tiếp nhận.
Nhưng trong đám đông cũng có người thông minh, lòng thấy hoài nghi, chỉ không nói ra mà thôi.
Lạc Xuân Mai cực lực vớt vát tình hình: “Cha nuôi còn nói, hôm nay ông ấy đã cảm nhận được sự nhiệt thành của mọi người, lòng rất vui vẻ, lần sau có cơ hội sẽ tới dùng cơm, đến khi đó sẽ uống với mọi người vài chén.”
Lời này cuối cùng cũng thành công xoa dịu mọi người: “Cha nuôi cháu khách khí quá rồi.”
Người ngoài đi hết, bà cụ Lạc đóng cổng, kéo con trai thứ ba cùng người nhà vào chất vấn: “Chúng mày với ông ấy có quen biết từ trước đúng không? Sự tình cụ thể thế nào, nói rõ ra cho mọi người nghe.”