Bà ta đã có tuổi, từng trải hơn, nghe qua là cảm nhận được sự khác lạ rồi.
Mặc dù cháu gái yêu dấu đã lấp l.i.ế.m qua chuyện nhưng sau khi ngẫm lại, bà ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Việc hôm nay nhất định có liên quan đến nhà thằng ba.
Ngô Tiểu Thanh vỗ lưng con gái trấn an, sắc mặt lạnh nhạt.
Lạc Quốc Vinh cười lạnh một tiếng: “Hỏi chúng con làm gì, sao không hỏi cháu gái cưng của mẹ ấy, nó biết hết đấy.”
Lạc Xuân Mai bị kéo vào cuộc, cố ý ra vẻ ngơ ngác: “Chú ba, chú nói gì cơ? Cháu có biết gì đâu.”
Lạc Quốc Vinh càng lúc càng chướng mắt cô cháu gái này, loại người như Vương Hải Thanh mà cũng dám dính tới, thần kinh có vấn đề sao?
Con người gã Vương Hải Thanh này tâm tư bất chính, để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn gì, thậm chí còn tình nguyện ở rể để leo lên trên, đây không phải hạng thiện lương gì để mà lợi dụng đâu.
Lạc Xuân Mai tưởng đây là cơ may hiếm có, chưa biết chừng lại là hố lửa.
“Đừng chơi chiêu ở đây, trước mặt người thông minh chân chính, ba cái trò của cháu chỉ là trò vặt vãnh mua vui cho người ta thôi, nhưng nếu đây là đường đi cháu đã chọn thì dù thế nào cũng phải tự mà lết đi.”
Dù sao các bên cũng đã tách ra, không liên lụy gì đến nhà ông được nữa.
Lạc Xuân Mai tức đến trắng mặt: “Chú ba, chú đố kị cháu đấy à, đố kị cháu may mắn hơn, đố kị cháu luôn gặp chuyện tốt, chắc chắn chú đang nghĩ vì sao người được cán bộ nhận làm con nuôi lại là cháu mà không phải con gái chú, đúng không?”
Bác gái hai lập tức đứng ra ủng hộ Lạc Xuân Mai: “Chú ba này, không ngờ chú lại là người như vậy đấy, lại đi đố kị con cháu trong nhà.”
“Tôi mà thèm đố kị nó?” Lạc Quốc Vinh cười ha hả, “Tiểu Di nhà tôi chướng mắt loại người như ông ta, còn các người lại coi như của báu, ôm chặt không buông, mù rồi.”
Cô út nhà họ Lạc là Lạc Hồng, trước nay luôn thiên vị Lạc Xuân Mai, luôn thấy chướng mắt với ông anh út nhà mình vô dụng, nay nghe Lạc Quốc Vinh nói thế liền cãi lại: “Không thể nào, Lạc Di làm gì có chỗ nào so được với Xuân Mai, lãnh đạo người ta làm sao để mắt tới nó? Anh ba, anh đừng có dát vàng lên mặt mình như thế.”
Lạc Hồng trầm giọng mắng: “Lạc Di, mày nói năng lung tung trước mặt bao người như thế, có biết là đã gây ảnh hưởng tới nhà chúng ta thế nào không?”
Thường ngày chưa bao giờ quan tâm tới các con anh ba nhà mình, có gặp cũng lờ đi như không thấy, giờ lại lên mặt trưởng giả, to tiếng dạy dỗ người ta, nói tới nói lui cũng chỉ vì lợi ích, Lạc Di hiểu rõ điều này, cho nên không sao tôn trọng nổi người cô Lạc Hồng đó.
“Con gái gả chồng như bát nước hắt đi, cô đã không còn là người nhà họ Lạc rồi, đừng có nhúng tay vào chuyện nhà chúng cháu nữa. Đừng có trừng cháu, đấy là bà nội nói nhé.”
Bà cụ Lạc giận dữ trợn mắt, vẻ mặt chẳng khác gì Lạc Hồng lúc này, nhưng bà ta không thể phản bác, bởi vì bà ta quả thực đã nói thế.
Lạc Hồng nghẹn lời, suýt thì tức chết.
Lạc Di lại mỉm cười ngọt ngào:
“Vì một gã cặn bã mà gân cổ cãi nhau thì thật chẳng đáng, chi bằng ăn thêm bát cơm cho ấm bụng đi, mọi người chưa đói ạ? Cháu thấy có miến nấu thịt băm, có thịt kho tàu, có canh cá trích nấu đậu, có cả bánh bao nhân thịt với rau mai khô đó, bánh to hơn cả bàn tay cháu luôn, trắng mềm, thơm ơi là thơm, thịt kho tàu đầy mỡ, cắn vào miệng mềm tan luôn đó.”