Không nhắc tới còn không sao, vừa nói tới đồ ăn, đám người nhà họ Lạc đều thấy đói cồn cào, trong đầu chỉ còn một ý tưởng, ăn cơm.
Phiền não gì mà một bữa ngon lại không giải quyết được chứ, cứ ăn no là mọi sự sẽ êm xuôi hết.
Một bữa không được, ăn thêm bữa nữa.
Lạc Xuân Mai trợn trừng mắt nhìn đám người điên cuồng tranh cướp đồ ăn, hoàn toàn quên sạch chuyện vừa mới cãi cọ chưa xong.
Thức ăn hôm nay rất phong phú, Vương Hải Thanh không ở lại ăn nên người nhà họ Lạc coi như gặp vận, không cần phân chia đồ ăn, ai nấy chen đũa gắp lấy gắp để.
Ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, cái đám người này ham ăn tục uống như thể cả đời chưa từng nhìn thấy thịt vậy, một bát thịt kho thôi mà cũng phải tranh cướp, Lạc Xuân Mai căm tức lườm nguýt.
Bà cụ Lạc gắp một miếng bỏ vào bát cô ta: “Xuân Mai, còn ngây ra đấy làm gì, ăn mau lên, không thì hết thức ăn đấy.”
Đứa nhỏ này, sao cứ thích học thói dè dặt nhã nhặn của mấy cô con gái nhà giàu đó làm gì, thịt đặt trước mặt còn không ăn, có phải bị ngốc rồi không?
Lạc Xuân Mai âm thầm chê bai không muốn đụng đũa, nhưng thấy thịt sắp bị gắp sạch, cũng không để ý dè bỉu người nhà nữa, vội vã cầm đũa chen vào đại quân tranh cướp đồ ăn.
Ăn no rồi tính sau.
Chuyện Lạc Xuân Mai nhận một vị cán bộ trên công xã làm cha nuôi nhanh chóng lan đi khắp thôn, đồng thời cũng truyền tới khu nhà thanh niên trí thức.
Từ Mông nghe tin này, sắc mặt thay đổi liên tục, Lạc Xuân Mai đó may mắn đến mức làm người ta thèm muốn và đố kị.
Cô ta là con cưng của ông trời thì phải, chuyện tốt gì cũng thuộc về cô ta hết, quả không hổ là ngôi sao may mắn.
Từ Mông ngơ ngác nhìn trần nhà, cảm thấy cuộc đời sao mà bất công, nếu mình có được vận hạnh như vậy…
Một bàn tay xua xua trước mặt anh ta như muốn thu hút sự chú ý: “Ngây người ra đó làm gì vậy? Gọi anh mấy tiếng không thấy trả lời.”
Đó là Liễu Diệp, mỗi ngày cô ấy đều sẽ mang đủ ba bữa cho anh ta, nhưng ba bữa đều là khoai lang, ăn nhiều đến mức trông thấy khoai là anh ta muốn ói ra rồi.
Từ Mông đã ra sức ám chỉ anh ta muốn ăn thứ khác, nhưng Liễu Diệp cứ vờ ngây ngô không hiểu, khiến anh ta bực dọc vô cùng, lại không thể nói thẳng ra.
“Anh thấy nhớ nhà quá, năm nay không về được rồi, haiz, cuộc sống thế này, không biết phải gắng gượng đến bao giờ mới kết thúc, anh thật sự sợ sẽ có ngày chịu không nổi nữa.”
Từ nghèo lên giàu thì dễ thích nghi lắm nhưng từ ăn sung mặc sướng trở lại tằn tiện nghèo khổ thì khó vô cùng, đã quen sống sung sướng, nay buộc phải thích nghi với cuộc sống bình thường, Từ Mông cảm thấy thật gian nan.
Nhưng rồi, xã hội sẽ dạy cho anh ta thật tỉ mỉ thôi.
Nhìn anh ta bán thảm, Liễu Diệp khẽ thở dài rồi nói: “Cố nhịn chút nữa, rồi sẽ tốt lên thôi.”
Từ Mông không muốn nghe những lời an ủi vô tích sự này, anh ta chỉ muốn thay đổi hiện trạng: “Đợi khi nào em về nhà thăm người thân xong, chúng ta kết hôn đi.”
Hiện giờ chỉ còn một cách là kết hôn thì mới có thể thay đổi được khốn cảnh này của anh ta.
Trước đây, những cô gái xuất thân tầm thường như Liễu Diệp, chắc chắn sẽ không bao giờ lọt vào mắt Từ Mông, nhưng nay, cô ấy lại là lựa chọn tốt nhất của anh ta rồi.
Ánh mắt Liễu Diệp hết sức phức tạp, như thể u oán, lại như khổ sở lắm: “Anh Từ, anh thực sự thích em sao?”