Từ Mông rất đau đầu trước thái độ thay đổi liên tục của cô ấy: “Đương nhiên rồi.” Rốt cuộc cô nàng làm sao thế nhỉ? Rõ ràng trước đây rất thích anh ta mà.
Liễu Diệp tỏ vẻ đau khổ, như là sắp khóc đến nơi: “Nhưng em không cảm nhận được điều đó, anh đối xử với ai cũng rất dịu dàng, mà đối xử với con gái nhà đội trưởng lại càng dịu dàng hơn.”
Từ Mông căng thẳng, lẽ nào cô nàng biết cái gì rồi?
“Sao tự dưng lại nhắc đến cô ta? Đó chỉ là người chẳng liên quan gì đến chúng ta, cô ta với chúng ta không phải cùng một loại người đâu.”
“Không liên quan?” Vành mắt Liễu Diệp ửng đỏ, “Nhưng cô ấy nói với em là hai người thích nhau mà.”
“Cái gì?” Từ Mông kích động ngồi bật dậy, làm vết thương nhói lên, đau đến nhe răng, “Nói dối thôi, em đừng tin mấy chuyện như thế, nghe đã thấy vớ vẩn, cô ta còn là con nít thì biết cái gì là yêu với đương.”
Từ Mông sắp điên mất rồi, sao Lạc Xuân Mai dám nói thế chứ? Không sợ người ta đồn đại linh tinh sao?
Liễu Diệp lộ vẻ bi thương: “Cô ấy còn nói, cô ấy từng tặng cho anh một nồi cơm, anh cũng đã nhận rồi, coi như đó là tín vật đính hôn của hai người.”
Tín vật đính hôn ăn luôn vào bụng hả, ha ha ha.
Ngay cả chi tiết này cũng biết, Từ Mông nghiến răng, chắc chắn là Lạc Xuân Mai nói rồi, việc đó chỉ hai người họ biết, không phải Lạc Xuân Mai nói thì làm sao Liễu Diệp lại thay đổi thái độ như thế.
Lòng tức giận muốn chết, nhưng Từ Mông vẫn phải đè xuống, kéo tay Liễu Diệp, cố thanh minh: “Không phải đâu.”
Liễu Diệp dụi mắt, nước mắt lại tuôn rơi: “Cô ấy bảo rất yêu anh, vì anh, cô ấy có thể làm bất cứ điều gì, hi sinh bất cứ thứ gì, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin em rời xa anh để tác thành cho hai người, em…”
Vờ như cố nén nước mắt, Liễu Diệp run giọng: “Em cảm thấy mình như kẻ thứ ba phá hoại tình yêu thiêng liêng của hai người vậy, cho nên, em đã hứa với cô ấy là sẽ từ bỏ anh, chúc hai người sớm ngày về một nhà với nhau.”
Vung tay đẩy Từ Mông ra, Liễu Diệp quay đầu dứt khoát bỏ đi.
Từ Mông ngơ ngác nhìn theo bóng cô ấy dần biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt thay đổi liên tục, tuy Liễu Diệp rất tốt nhưng Lạc Xuân Mai vừa mới có một người cha nuôi có quyền thế…
Anh ta không hề hay biết, Liễu Diệp vừa ra khỏi phòng, khóe miệng đã cong lên, nở một nụ cười vô cùng cổ quái.
Gần tết, thời tiết ngày càng lạnh, thôn dân đã vất vả suốt một năm đang ngày đêm chờ đợi thời khắc chia lợi nhuận năm qua.
Thời điểm chia tiền lương cuối năm này luôn là thời khắc náo nhiệt nhất trong thôn.
“Đi thông báo với mọi người, hôm nay đến lĩnh lợi nhuận năm.” Đội trưởng ra lệnh một tiếng, chỉ chốc lát sau, người trong thôn đã lục tục tới tụ tập đầy sân phơi.
Lạc Quốc Cường đã yêu cầu kế toàn tính tiền cho từng nhà, chờ mọi người tới là có thể bắt đầu phát tiền.
Vụ mùa năm nay thu hoạch khá tốt, cao hơn năm ngoái.
Người dân trong thôn đứng giữa giá rét vẫn hớn hở vui mừng chờ đợi, rốt cuộc bầu không khí khấp khởi của năm mới cũng về với thôn nhỏ.
Bà cụ Lạc đại diện cho nhà mình đến lĩnh tiền, được 450 đồng, không khỏi vui sướng ra mặt.
Bà ta đang mừng rỡ đếm tiền, chợt có một bàn tay đưa qua giật phắt lấy, bà ta giận tím mặt, ngẩng lên trừng mắt nhìn, thì ra là thằng con thứ ba.
“Thằng kia, mày làm gì đó?”