Từ Mông thoáng cụp mi, che giấu tia sắc lạnh nơi đáy mắt.
“Cô ấy rất tốt với anh, có thứ gì tốt đều nhường anh ăn trước, là một cô gái tốt bụng hiếm thấy.”
Đáy lòng Lạc Xuân Mai chợt nảy lên một cảm giác không cam tâm, cô ta có kém Liễu Diệp chỗ nào chứ?
Liễu Diệp có thể cho Từ Mông cái gì, cô ta cũng có thể cho.
Hơn nữa, có những thứ Liễu Diệp không thể cho Từ Mông, cô ta vẫn có thể cho, bởi vì cha cô ta là đội trưởng thôn này.
Suy tính giây lát, Lạc Xuân Mai lấy ra một viên kẹo sữa, cười cười đưa tới: “Mời anh viên kẹo này, anh Từ, anh phải mau chóng khỏe lên nhé, đừng để… người ta lo cho anh quá.”
Cô ta dùng từ rất khéo léo, như là muốn nói lại không dám nói ra, mà tình ý đều đã được viết cả lên mặt.
“Cảm ơn.” Từ Mông không từ chối, nhưng thái độ khách khí xa cách, chẳng mấy nhiệt tình.
Nhưng càng như vậy, chiến ý trong lòng Lạc Xuân Mai càng bùng lên mạnh mẽ, cô ta vờ thoải mái nói: “Anh Từ, em có ít bài vở không hiểu, anh có thể dạy kèm thêm cho em không? Để cảm ơn anh, mỗi ngày em sẽ mời anh một quả trứng gà nhé.”
Từ Mông lập tức ứa nước miếng, đã lâu không được ăn thịt trứng gì, nghe đến thôi đã thấy thèm.
Mặc dù vậy, ngoài mặt anh ta vẫn lạnh tanh: “Vừa lúc anh cũng đang rảnh, có thể kèm thêm cho em, nhưng thù lao thì thôi, em còn nhỏ tuổi, không nên trộm đồ trong nhà như thế, người nhà em sẽ trách anh.”
Lạc Xuân Mai mừng lắm, anh ấy đang quan tâm mình sao? Cô ta vội thanh minh: “Không đâu, người nhà em đều là những người thông tình đạt lý…”
Không đợi cô ta nói hết câu, Từ Mông đã lạnh nhạt hỏi: “Vậy vết thương này của tôi từ đâu mà tới?”
Lạc Xuân Mai giật mình chột dạ, trong đầu chợt hiện ra một suy nghĩ khiến cô ta sợ hãi: “Anh Từ, anh nói vậy là có ý gì?”
Từ Mông vẫn lạnh nhạt: “Nỗ lực học tập là một chuyện tốt, cũng là chuyện đàng hoàng, đừng có lén lén lút lút, em cứ nói rõ với người nhà em, nếu bọn họ không cho phép thì thôi, anh không muốn bị thương thêm nữa, như thế này quá khổ cực.”
Nói đến đoạn sau, giọng điệu của anh ta như chứa chất ưu thương khôn kể.
Lạc Xuân Mai choáng váng cả người, cô ta thực sự không biết những chuyện đó.
“Ý anh là, chuyện này do cha em gây ra? Không thể nào.”
Ánh mắt Từ Mông chợt lạnh lẽo: “Sau này em không nên tới đây nữa, để tránh lại gây ra hiểu lầm không cần thiết, gây hại tới người xung quanh.”
Anh ta nhấc cây gậy chống đặt bên cạnh, loạng choạng đứng lên, tập tệnh đi vào nhà.
Lạc Xuân Mai vẫn còn đang choáng váng, đầu ong ong, mắt như tối sầm lại, đây mới chính là nguyên nhân khiến Từ Mông thay đổi thái độ với cô ta sao?
Không được, cô ta phải làm cho rõ chuyện này.
Lạc Xuân Mai chạy vội về nhà, thở hồng hộc, bà con làng xóm đã ra về hết, mẹ cô ta đang quét sân quét ngõ cùng bà nội.
Thấy Lạc Xuân Mai vội vã chạy vào, bà cụ Lạc lo lắng hỏi: “Xuân Mai, sao vậy cháu? Có chuyện gì à?”
Lạc Xuân Mai không để ý tới bà nội, chạy thẳng tới chỗ Lạc Quốc Cường đang ngồi trước bàn uống nước: “Cha, chân Từ Mông bị thương là do cha làm hại sao?”
Lạc Quốc Cường nghe nói liền biến sắc, vội ngó ra cửa theo bản năng, không thấy ai mới vội níu con gái kéo vào nhà, sắc mặt căng thẳng: “Con nghe ai nói? Hả?”