Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 153

Phản ứng của ông ta đã nói lên tất cả, Lạc Xuân Mai chẳng khó để đoán được sự thật, hi vọng như miếng thủy tinh, rơi xuống đất vỡ tan tành.

Cô ta không thể nào ngờ, chính tay cha ruột của mình đã chặt đứt chiếc thang leo lên cao của cô ta rồi.

“Cha, cha có biết mình đã gây ra chuyện gì không? Từ Mông là con trai nhà họ Từ ở thủ đô, đó là nhà họ Từ tiếng tăm lừng lẫy, người nhà đều làm quan lớn, cha đắc tội với người ta thế này, hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.”

Quá giận mất khôn, cô ta bắt đầu nói lung tung, không kiêng kị gì, khiến Lạc Quốc Cường nổi giận: “Làm quan cái gì, đấy là thời nào rồi, hiện giờ nó chỉ là một thanh niên trí thức nghèo kiết, là cái thứ cặn bã xã hội, mày còn tìm nó làm gì? Xem ra bài học vừa rồi còn chưa đủ sâu sắc đâu…”

Sắc mặt ông ta âm trầm đến đáng sợ, Lạc Xuân Mai rùng mình: “Cha, cha đừng có làm bừa, nếu anh ấy gặp chuyện gì không may, con cũng không sống nổi đâu, anh ấy c.h.ế.t con cũng sẽ chết.”

“Lạc Xuân Mai!” Lạc Quốc Cường tức đến méo cả mặt, ông ta cùng lắm cũng chỉ làm gãy chân Từ Mông mà thôi, sao con gái ông ta lại nghĩ đến sống c.h.ế.t gì rồi?

Lẽ nào trong lòng nó, ông ta là loại người tàn độc, có thể tùy tiện g.i.ế.c người?

Vì một thằng đàn ông mà cự cãi cha, nó điên rồi sao?

“Xem ra tao đã nuông chiều mày quá rồi.” Lửa giận bùng lên, Lạc Quốc Cường cầm ngay quyển sổ ghi chép trên bàn đánh con gái.

Quyển sổ này khá dày, bìa ngoài còn cứng, đập ngay vào trán Lạc Xuân Mai đến tứa máu.

Lạc Xuân Mai cảm thấy đầu choáng váng, trán đau rát, đưa tay lên sờ, nhìn lại mới thấy đầy một tay m.á.u tươi, màu đỏ chói mắt khiến cô ta ngây người, sau đó ngã thịch xuống đất.

Sự tình xảy ra quá nhanh, bà cụ Lạc còn không kịp định thần, cháu gái cưng đã ngã xuống ngay trước mặt.

Bà ta sợ đến hồn xiêu phách lạc, hung hăng vung tay tát thẳng vào mặt con trai, dưới cơn thịnh nộ, lực đánh vô cùng mạnh, khiến Lạc Quốc Cường lệch mặt sang một bên.

Bà cụ Lạc nhào tới điên cuồng lay cháu gái, thấy nó vẫn không nhúc nhích thì sợ hãi tột cùng, khóc ầm lên: “Còn đứng đực ra đấy làm gì? Đưa con bé đến trạm xá ngay.”

Trong trạm xá, Lạc Di đang cầm một quyền sách thuốc hỏi bài thầy thuốc Lý, lúc này đang là thời gian nghỉ đông, nhàn rỗi không có việc gì làm, cô bèn đọc sách thuốc làm phong phú tri thức cho bản thân.

Lạc Di hào hứng tìm hiểu, tính tình lại siêng năng, Lạc Quốc Vinh đi học cùng cô thì không được như vậy, ông càng nghe càng cảm thấy chẳng khác gì tiếng ngoài hành tinh, càng nghe càng buồn ngủ.

Lạc Quốc Vinh cúi đầu nhìn hình vẽ, đây là cái quỷ gì mới được, thảo dược cây nào cây đó trông giống y nhau, giống hệt mấy thứ cỏ dại ngoài vườn, làm sao để phân biệt rõ ràng đây?

Nhìn cả trăm lần vẫn không ra chỗ khác nhau giữa các thảo dược với cây cỏ, Lạc Quốc Vinh kết luận mình thực sự không có thiên phú ở mặt này, thôi bỏ đi vậy, đừng cố làm khó bản thân.

Tốt hơn hết vẫn là chịu khó bồi dưỡng con gái, đợi con gái trưởng thành, thành công, cả nhà đều được hưởng phúc.

Ông bèn bắt đầu ngồi xuống đẩy bếp lò nhỏ bên chân, gẩy than, vùi vào đó mấy củ khoai lang, chỉ lát sau, trong phòng đã tràn ngập mùi khoai nướng thơm ngọt.

“Ăn củ khoai đi này…”

Vừa nơi đến đó, ông đã nghe thấy tiếng chân gấp gáp, ngay sau đó, cửa bị đẩy bật ra, Lạc Quốc Cường ôm con gái ông ta xông vào, hô to: “Thầy thuốc Lý, mau mau, cứu con tôi với.”

Bình Luận (0)
Comment