Không cần tự mình ra tay, chỉ một Lạc Xuân Mai đã có thể khuấy loạn nhà họ Lạc.
Tương lai còn dài lắm, cứ chờ xem.
Hôm nay trời hửng nắng, thời tiết thật đẹp, Lạc Quốc Vinh đưa vợ con đi mua sắm tết.
Máy kéo trong thôn đang thời nhàn rỗi, thôn dân yêu cầu, cho nên mỗi ngày vào một giờ cố định sẽ có người lái máy kéo đưa thôn dân đến công xã, chỉ cần trả năm xu mỗi lượt là được.
Cuối năm, vừa nhận tiền lợi, nhà nào cũng đang rủng rỉnh tiền nhàn rỗi, cho nên liền dắt díu vợ con ngồi máy kéo lên công xã đi dạo một vòng cho vui.
Gia đình Lạc Quốc Vinh cũng lên máy kéo, trên xe đã ngồi đầy người, cố gắng lắm mới dành ra được hai chỗ cho hai người lớn.
Lạc Di ngồi trong lòng Ngô Tiểu Thanh, mặc áo bông dày, quàng khăn len đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, mặt mũi xinh xắn đáng yêu, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Mọi người kinh ngạc phát hiện, con gái nhà Lạc Quốc Vinh đã trắng hẳn ra, trông cũng có da có thịt, trở nên dễ coi hơn trước nhiều lắm.
Lạc Di đã quen bị nhiều người nhìn chằm chằm, cho nên không cần né tránh, tiếp tục tủm tỉm cười, trông rất dễ mến.
“Đi học biết chữ trông khác hẳn nhỉ, Lạc Di này, nói cho các cô các bác nghe xem trường thi như thế nào.”
“Vâng ạ.” Thực ra Lạc Di không quá hiểu vì sao họ đã nghe cô kể vô số lần mà vẫn không thấy chán, cứ gặp là muốn nghe, trong khi người kể là cô đã nói đến phát ngấy rồi.
Có lẽ thời đại này không có các hoạt động giải trí, không có tivi, không có đài cát xét, hoàn cảnh sinh hoạt thì không được rộng mở, vì thế, người ta càng hướng tới bên ngoài.
Lạc Di lảnh lót kể chuyện từ thôn đến công xã, mọi người còn chưa nghe đã tai.
Trước cửa hàng mậu dịch, người mua đã xếp thành một hàng rất dài, Lạc Di nhìn mà ngây người, đông thế này thì phải chờ tới bao giờ mới đến lượt?
Vấn đề là, công xã chỉ có đúng một cửa hàng mậu dịch này thôi.
Lúc này, Lạc Di mới thấy nhớ những siêu thị lớn nhỏ của hiện đại biết bao, ngày ấy vật tư phong phú, tự do buôn bán, còn không cần phải xếp hàng.
Đồ cần mua sắm có rất nhiều, Ngô Tiểu Thanh liền viết thành một danh sách, phân công nhiệm vụ cho từng người.
Ngô Tiểu Thanh phụ trách mua đồ dùng nhà bếp, hiện giờ trong nhà có đúng một cái nồi sắt nhỏ, ngay cả cái muỗng cũng không có.
Lạc Quốc Vinh và Lạc Nhiên phụ trách mua dầu mua thịt mua bột mì, Lạc Di thì phụ trách mua hạt dưa, kẹo và các món đồ ăn vặt chuẩn bị cho tết.
Tết sắp tới rồi, cần chuẩn bị đầy đủ.
Gia đình Lạc Di đứng vào xếp hàng, cửa hàng ngày càng đông người, chen lấn xô đẩy liên tục.
Lạc Di bị đám đông chen tới chen lui, một lúc cũng chen được tới quầy, mua một túi kẹo, một cân hạt dưa, một túi bánh quả hồng.
Vất vả lắm mới chen ra ngoài được, tóc cô đã rối bời, quần áo nhăn nhúm, Lạc Di cười khổ.
Cô nghe thấy hai bà cụ ở bên cạnh nói chuyện với nhau: “Đừng vội, hôm nay không mua được thì đợi đến tết hẵng mua, lúc đấy ở chợ đầy hàng, lại còn không cần phiếu.”
“Thế sao bà không nói đến giá, giá sẽ đắt hơn còn gì.”
Lạc Di tò mò nghe mấy câu, mới biết đến tết sẽ có tổ chức chợ truyền thống, từ mùng một đến mười lăm.
Chợ truyền thống không cho phép mua bán nhưng được phép đổi đồ vật.
Nghe đến đó, Lạc Di giật mình, đổi đồ? Đây chính là cơ hội làm ăn còn gì.
“Cha, mẹ, hai người thấy thế nào?”