Năm rồi còn chưa ở riêng, có kiếm được tiền lời cũng về quỹ chung, cho nên vợ chồng Lạc Quốc Vinh không nghĩ tới những chuyện này.
Nhưng năm nay ở riêng rồi, Lạc Quốc Vinh cũng d.a.o động: “Chúng ta thì lấy gì để đổi được?”
Mắt Lạc Di sáng lên: “Có nha, cha quên nhà mình có mấy túi vải vụn sao, mình có thể làm thành vật trang sức đẹp đẹp một chút.”
Ngay cả thời đại tăm tối thế này, phụ nữ vẫn sẽ không hoàn toàn vứt bỏ bản năng làm đẹp.
Có người tiếc tiền ăn tiền uống, nhưng lại không tiếc tiền mua bộ quần áo đẹp.
Lạc Di vừa nói thế, Ngô Tiểu Thanh liền như bừng tỉnh, ý tưởng này rất tuyệt.
Nhiều người dùng tiền mua thì tiếc nhưng nếu dùng đồ trong nhà đổi thì lại khác.
Đổi mấy thứ như đậu xanh, đậu tương, rau dưa, khoai tây gì đó, hẳn không khó.
Đậu xanh thì để nấu canh nấu chè, làm giá đỗ, còn có thể dùng đổi lấy đồ khác.
“Tiểu Di, con thông minh quá.”
Lạc Di cười ngọt ngào: “Đó là do cha mẹ thông minh nên mới sinh ra đứa con thông minh như con, đây đều là công lao của hai người hết đó.”
Hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười.
“Lạc Di.” Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lạc Di ngẩng đầu, lập tức ngây người, “Tiêu Thanh Bình, sao lại là anh? Sao anh lại ở đây?”
Tiêu Thanh Bình đang đỡ một cụ già đi tới, cười tươi tắn, nói với cô: “Anh với ông nội tới đây tìm em, muốn chúc em một năm mới an khang.”
Ông cụ Tiêu hiện giờ trông đã rất có tinh thần, vui vẻ nói lời cảm ơn Lạc Quốc Vinh.
Hai ông cháu họ không có thân thích khác, cho nên nghỉ tết không có việc gì làm, chợt nhớ tới ân nhân cứu mạng, bèn tới đây một chuyến, mang theo ít quà tặng.
Chịu ơn người, nhớ cả trăm năm, đây chính là thái độ của người chính phái.
Lạc Quốc Vinh không ngờ họ lặn lội từ xa tới chỉ để cảm ơn, lòng cảm khái vô vàn.
Lạc Di và Tiêu Thanh Bình luôn có chuyện để nói, chưa bao giờ hết đề tài, chuyện bài vở, chuyện trường lóp, còn trò chuyện về cuộc thi.
Lạc Nhiên ghen tị lắm, bèn kéo tay chị gái, muốn thu hút sự chú ý của cô.
Lạc Di xoa đầu em trai, trong đầu nảy ra một ý, bèn cười bảo: “Tiêu Thanh Bình, chúng ta làm một vụ lớn đi.”
Kế hoạch của Lạc Di rất đơn giản, đó là ra chợ bán hàng, đổi lấy rau dưa lương thực, sau đó lại lên trấn bán mấy thứ đó đổi lấy tiền.
Thị trấn đông dân, mức chi tiêu cũng cao hơn, dễ bán đồ, mà bán cũng được giá.
Người nhà họ Lạc chịu trách nhiệm trao đổi hàng ở chợ, Tiêu Thanh Bình phụ trách mang tiêu hàng ở thị trấn, như vậy, con đường kiếm tiền này coi như thông suốt cả hai đầu.
Tiêu Thanh Bình nghe xong liền lập tức đồng ý, không do dự một giây.
Lần trước cậu cũng có mua hai cuộn vải vụn, mới dùng một ít, hiện giờ mang ra góp, coi như nhập vốn.
Ông cụ Tiêu muốn ngăn lại đã không kịp nữa, hai đứa nhỏ đã bàn xong mọi chi tiết rồi.
Một đứa nắm tình hình chung, một đứa phụ trách bổ khuyết chi tiết, thương thảo nhịp nhàng, cực kì ăn ý.
Ông cụ Tiêu nhiều lần muốn xen vào nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
Ông cụ đành nhìn về phía Lạc Quốc Vinh: “Bọn nhỏ còn chưa có kinh nghiệm xã hội, không hiểu hết những nguy hiểm trong đó, chúng ta là người lớn, cần ngăn cản bọn nhỏ kịp thời, để tránh phạm phải sai lầm…”
Ông cụ đã từng trải qua quá nhiều đau thương mất mát, nhân sinh phập phồng bất định bao năm, hứng chịu hết sự ấm lạnh của nhân tình thế thái, như kẻ bị rắn cắn thấy dây thừng liền sợ hãi, luôn muốn thận trọng từng hành vi cử chỉ, cố gắng thu mình sống khép kín, tránh tai mắt người đời.