Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 163

Ông cụ Tiêu cảm thấy gia đình này quá là thật thà, rất đáng để kết thân.

Suy nghĩ một chút, ông cụ bèn bảo: “Nếu bọn nhỏ gặp khó khăn gì trong việc học thì cứ bảo chúng tới hỏi tôi.”

Ông cụ là giáo sư đại học, tài hoa đầy người lại không có chỗ thi triển.

Lạc Quốc Vinh vô cùng mừng rỡ, vội vàng đồng ý ngay, quen biết thêm một người có học vấn cũng là chuyện rất tốt đó.

Thêm một người bạn là thêm một con đường, đừng thấy hiện giờ họ gặp rủi ro mà khinh, ai biết được tương lai thế nào?

Ông cụ Tiêu lại nghĩ tới một chuyện: “Lạc Di này, cháu vẫn còn phải tiếp tục tham gia cuộc thi tính nhẩm nhỉ? Ông cũng có biết mấy kĩ xảo, đợi lát ăn xong thì ra ông dạy cho.”

“Vâng.” Lạc Di biết bể học vô bờ, có cơ hội thì cứ học thêm chút, tri thức học được vĩnh viễn là của mình mà.

Mỗi người một bát sủi cảo trắng trẻo, ăn đến mỹ mãn, ai nấy đều tươi cười hạnh phúc.

Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản thế thôi, một bát sủi cảo là đủ rồi.

Lạc Di thích nhất là sủi cảo nhân cải trắng thịt heo, ăn liền chục cái đến no căng mới chịu buông bát.

Cơm nước xong, ông cụ Tiêu bắt đầu giảng bài, ba đứa bé ngoan ngoãn ngồi nghe.

Lạc Nhiên hếch miệng nghe, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn ngồi yên, còn gật gù như thể rất nhập tâm.

Lạc Di thu được khá nhiều tri thức hữu ích, cảm giác mình lại ‘giàu có’ lên thêm một chút rồi.

Ông cụ Tiêu cũng phát hiện, Lạc Di hiểu bài rất nhanh, nắm vững vấn đề, nói một lần đã thông, còn biết một suy ba.

Đứa nhỏ này quá thông minh.

Ông cụ mừng rỡ như gặp được khối ngọc thô chưa ai đẽo gọt, tâm tình kích động: “Cháu có muốn học ngoại ngữ với ông không?”

“Muốn ạ.” Lạc Di hưng phấn gật đầu như gà mổ thóc, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ hồng lên vì kích động, “Ông biết những ngôn ngữ gì ạ?”

Hiện ở trường học chưa dạy tiếng Anh, nhưng đợi đến ngày khôi phục kì thi vào đại học sẽ lại cho thi môn tiếng Anh, rất nhiều thí sinh đợt đầu chưa bao giờ được tiếp xúc với ngoại ngữ.

“Tiếng Anh và tiếng Nga.” Ông cụ Tiêu tốt nghiệp từ một trường đại học đứng đầu, học thức vô cùng uyên bác.

“Cháu muốn học hết.” Lạc Di còn muốn kéo cả em mình vào học theo, “Cho em ấy học với có được không ạ?”

Cô có vốn tiếng Anh rồi, nhưng tiếng Nga thì hoàn toàn không biết một chữ.

“Được chứ.” Dạy một người cũng là dạy, hai người cũng ngần ấy công thôi.

Ngô Tiểu Thanh mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng không biết vì sao lại dừng.

Thực ra chính bà cũng có biết tiếng Anh, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói thứ tiếng này ở nhà, ngay cả Lạc Quốc Vinh cũng không biết.

Lạc Di nhanh nhẹn quyết định, từ nay về sau, hàng tuần sẽ lên thị trấn học ngoại ngữ một buổi.

Tiêu Thanh Bình là người vui mừng nhất, mặt mày cậu rạng ngời hẳn lên, cả đêm đều ngô nghê cười.

Ông cụ Tiêu thấy cháu mình vui sướng như vậy, càng thấy quyết định này của mình thật là đúng đắn.

Trẻ con cần có bạn đồng lứa, làm bạn với nhau, cùng nhau trưởng thành.

Hôm nay là ngày cuối năm, bà cụ Lạc đã nói từ trước đó, ba nhà cùng ăn bữa cơm tất niên, mỗi nhà ra ba đĩa đồ ăn.

Nhà Lạc Quốc Vinh chuẩn bị một đĩa móng heo hầm lạc, cá rán, khoai tây sợi xào cay.

Nhà bác cả chuẩn bị thịt kho tàu, cá kho, đậu hủ kho, dường như hết sức thích các món kho.

Bình Luận (0)
Comment