Nhà bác hai thì có canh cải củ thịt viên, rau chân vịt xào trứng, tiết canh đánh tiêu.
Để chuẩn bị các món ăn giao thừa, các nhà đều bỏ rất nhiều công sức, bình thường tiết kiệm dè sẻn, nhưng bữa cơm giao thừa nhất định phải đủ đầy.
Ngày cuối năm, không ai muốn bới chuyện gây nhau, cả đại gia đình ăn một bữa hòa thuận êm ấm.
Lạc Di tuy bị Lạc Xuân Mai liếc xéo mấy cái nhưng vẫn lờ đi như không thấy, hào hứng gắp thịt ăn, vui vẻ nói cười.
Lạc Xuân Mai không dám gây chuyện vào lúc này, đành phải nín nhịn.
Đón giao thừa, Lạc Tiểu Đào kéo Lạc Di sang một bên, len lén lấy ra một chiếc bánh quai chèo mời cô ăn, Lạc Di kinh ngạc nhíu mày: “Ở đâu ra đấy?”
Lạc Tiểu Đào đưa tay lên môi, ra hiệu nói khẽ thôi, sau đó mấp máy môi bảo, cha mẹ lén mua đó.
Lạc Di bật cười, chi thứ hai thật là, đã nói ở riêng, nhưng lại vẫn sống chung một chỗ, ăn chung một mâm với nhà bác cả, mỗi tháng góp chút tiền ra.
Nhưng dù sao, các bên đã ở riêng, trong tay cũng có chút tiền, thỉnh thoảng lại mua chút đồ ăn vặt, lén ăn riêng.
Lạc Tiểu Đào còn nói khẽ cho Lạc Di biết: “Chị họ đang nói xấu em với bà nội đấy, nói em chơi với bạn hư ở nơi khác, chỉ biết bắt nạt chị em trong nhà, còn lê la ra ngoài bịa đặt nữa cơ.”
Ấy chà, suýt thì quên Lạc Tiểu Đào là mật thám, chuyện gì trong nhà cũng biết hết.
Thực ra Lạc Di chẳng ngại những chuyện này, nhưng Lạc Tiểu Đào quan tâm đến mình như thế, cô nhất định phải tỏ vẻ một chút: “Cảm ơn chị nhé, có tin tức gì chị cứ nói với em.”
Bên này có mật thám nằm vùng cũng tiện, có động tĩnh gì còn biết sớm.
“Ừ.” Lạc Tiểu Đào cảm thấy có thể giúp được cho Lạc Di, lòng rất lấy làm mừng.
Mùng một đầu năm, đám trẻ con trong thôn bắt đầu chạy kháp các nhà chúc tết.
Lạc Di dắt em trai gia nhập hội, đi theo đám nhóc này, thu được rất nhiều hạt dưa và kẹo.
Lạc Xuân Mai thấy thế, tỏ vẻ khinh thường ra mặt.
Lạc Di phớt lờ cô ta, hứ, cô vẫn còn là con nít mà, có gì phải ngại.
Tới chúc tết bà nội, lấy được một xu tiền mừng tuổi, Lạc Di hớn hở quay sang nhét vào tay Lạc Nhiên.
Lạc Nhiên lấy được hai phần tiền mừng tuổi, hưng phấn cười toe toét.
Đến trưa, ăn xong cơm, Lạc Quốc Vinh vác tay nải, dắt vợ con lên đường.
Lạc Di hít sâu một hơi, ý chí chiến đấu sôi sục, chuẩn bị làm chuyện lớn đây.
Chợ tết nằm ở sườn núi Đại Hoàng, cách nhà ga công xã không xa, thôn dân bốn phương tám hướng đổ tới, vô cùng náo nhiệt.
Bốn người nhà Lạc Di đeo khẩu trang tự chế, lưng vác bọc túi tự chế, đi dạo một vòng quanh chợ.
Quầy hàng san sát, nhiều vô số.
Có rau dưa, hoa quả, trứng gà, đậu phụ, đủ loại thực phẩm, cũng có các loại chế phẩm thủ công, nhiều không đếm xuể.
Những người đi đổi đồ thường đi thành đội tới đây, tay mang theo đồ nhà mình.
Lạc Di nhìn đến hoa cả mắt, đột nhiên, có một bàn tay kéo cô lại, Lạc Di hoảng sợ vội vàng giằng ra, chạy núp sau lưng cha mình, tay túm chặt áo cha, nhìn đối phương đầy đề phòng.
Chẳng lẽ là bọn bắt cóc trẻ con, buôn người?
Không trách Lạc Di đã phản ứng quá mạnh, bởi vì từ ngày xuyên vào đây, cô lúc nào cũng phải đề phòng chuyện này, trong nguyên tác, Lạc Di đã bị lừa bán vào một mùa hè nhưng mà ai biết được sự thay thế của cô có khiến các tình tiết cũng bị xáo trộn đi không.