Lạc Quốc Vinh cũng có phản ứng mạnh không kém, ông vội chắn cho con gái, tay giữ chặt con.
Người kia lại càng hoảng sợ, vội vàng lùi về sau mấy bước: “À ừm… Chị không phải người xấu đâu, chị chỉ muốn hỏi, cái túi của em là tự làm à? Có đổi không?”
Đó là năm cô gái trẻ, đều vận quần áo mới, người đang nói chuyện là một cô gái mặt tròn, ủa, chẳng phải đó là nhân viên mậu dịch của tiệm cơm quốc donh đó sao?
Lạc Di cúi đầu nhìn chiếc túi mình đang đeo, đó là chiếc túi hình mèo con, dáng điệu ngây thơ đáng yêu, cực kì dễ thương.
Chiếc túi này cô làm cho chính mình dùng, đem đổi thì cũng tiếc lắm, nhưng mà… có tiền thì dễ nói thôi: “Chị muốn lấy cái gì đổi ạ?”
Cô gái mặt tròn lập tức phấn chấn hẳn lên: “Mười quả trứng gà.”
Lạc Di lắc đầu, giá này quá rẻ, chiếc túi này cô phải bỏ khá nhiều công sức đấy, nghĩ vậy, Lạc Di bèn kéo tay cha mình tiếp tục bước đi.
Cô gái mặt tròn nọ khát khao nhìn chằm chằm chiếc túi con mèo, càng nhìn càng mê, bèn hô lên: “Thêm một cân đậu tương.”
Lạc Di không dừng lại: “Em sẽ suy nghĩ thêm.”
“Thêm một cân rưỡi nữa, không thể nhiều hơn.” Cô gái mặt tròn kia quả thực quá thích chiếc túi có tạo hình khác biệt này, điều kiện gia đình cô nàng khá tốt, bản thân lại có công việc ổn định, thu nhập tốt, cho nên cũng chịu bỏ tiền.
“Được, đổi đi.”
Lạc Di bỏ túi ra, lấy hết đồ bên trong rồi tươi cười giao túi cho cô gái nọ, thế là bán được món đầu tiên rồi.
Đậu tương hẳn là đồ nhà trồng được, trông cũng khá ổn, hạt đều, căng mẩy.
Những cô gái kia đều chằm chằm nhìn vào đống đồ Lạc Di vừa lấy ra, có túi tiền xinh xắn, có đồ trang sức, khăn tay gì đó, tất cả đều rất dễ thương.
Đối với những vật nho nhỏ đáng yêu thế này, con gái gần như không có năng lực kháng cự.
Những vật này đều có kiểu dáng khác lạ, các cô chưa từng thấy, trông lại rất đáng yêu, càng nhìn càng khiến người ta muốn mua bằng sạch.
Chỉ một lát, mười món đồ trang sức, năm chiếc túi tiền, năm chiếc khăn tay, bốn chiếc túi vải ghép đã bị các cô gái đổi đi, thu về một đống đậu tương và trứng gà.
Có cô gái không đổi được chiếc túi ưng ý nhưng vẫn chọn đại một cái, hẹn Lạc Di hôm sau sẽ quay lại.
Người dân quê đều thích theo trào lưu, thấy những cô gái này đều xúm xít đổi hàng của Lạc Di, những người khác cũng đều bu lại, lựa chọn món này món kia, chỉ trong một giờ, toàn bộ số hàng Lạc Di mang đi đã được đổi sạch.
Lạc Quốc Vinh đứng ngây người nhìn, cứ thế là xong rồi đó hả? Sao lại thế nhỉ? Tiền của con gái dễ moi đến vậy sao?
Ông còn tưởng mang mấy thứ này đi chỉ để vợ con chơi chơi một lát, còn cho rằng những món đồ ‘trông có vẻ vô dụng’ này chỉ vợ con mình thích thôi chứ.
Ngô Tiểu Thanh hết sức hài lòng, đống đồ đổi được cho bà cảm giác vui sướng vì đã thành công quá dễ dàng: “Nào nào, đừng đứng đó mãi, sửa soạn lại đồ đi còn mang lên trấn.”
Bà còn dặn thêm: “Nhớ mang cuộn vải vụn ở bên đó về.”
Chỗ thực phẩm này quá nửa đều được đổi bằng những chiếc túi Lạc Di làm, bao gồm 125 quả trứng gà, tính ra chừng tám đồng bảy xu, 15 cân đậu tương, 12 cần đậu xanh, rau dưa các loại, cộng lại cũng xấp xỉ chục đồng tiền.
Công xã có xe bus lên thị trấn, nhưng đi tương đối chậm, Lạc Quốc Vinh không muốn lề mề mất nhiều thời gian bèn vội vàng xách bao đồ lên xe đi ngay.