Ngô Tiểu Thanh dắt các con về, tiếp tục làm túi và đồ trang sức, khởi đầu tốt đẹp vừa rồi khiến bà tràn đầy tin tưởng, hăng hái làm việc hẳn lên.
Phải tranh thủ thời gian làm nhiều một chút, chợ truyền thống chỉ mở có 15 ngày thôi, nếu có máy may thì tốt quá, có thể tăng tốc làm hơn nữa.
Lạc Quốc Vinh lắc lư trên xe hai tiếng đồng hồ mới tới thị trấn, vừa xuống xe đã thấy một bóng người chạy tới chào: “Cháu chào chú Lạc.”
Đó là Tiêu Thanh Bình, cậu bé vẫn luôn đứng chờ ở trạm xe, nhìn chăm chăm từng chiếc xe tới.
Lạc Quốc Vinh kinh ngạc nhìn cậu: “Đã hẹn sẽ tới nhà cháu mà? Cháu chờ ở đây bao lâu rồi?”
“Cháu chờ từ chiều ạ.” Tiêu Thanh Bình đội mũ và khẩu trang, che rất kín, nhưng mặc dù vậy, đứng trong giá rét hàng giờ, cậu cũng đã lạnh cứng người, “Chú, có thuận lợi không?”
“Thuận lợi lắm.” Lạc Quốc Vinh xách bao tải xuống, bấy giờ Tiêu Thanh Bình mới thở hắt ra một hơi, vậy là thành công phân nửa rồi.
Tuy cậu cũng cảm thấy kế hoạch rất chu toàn nhưng không ai nói trước được mọi chuyện rồi sẽ suôn sẻ như họ dự tính.
Hai bên đã hẹn trước nếu hôm nay không thuận lợi thì sẽ không đưa hàng lên thị trấn, qua sáu giờ chiều coi như hủy cuộc hẹn lần này.
Tiêu Thanh Bình thấp thỏm suốt nửa ngày, tối trước còn ngủ không yên giấc, hôm nay đứng đợi chỉ thấy nóng lòng, không thấy lạnh chân.
Lạc Quốc Vinh nhìn thiếu niên gầy mảnh, lo lắng hỏi: “Mình cháu có lo được không? Hay để chú bán phụ cho?”
Tiêu Thanh Bình nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu chú, mình cháu lo được, giờ không còn sớm đâu, chú mau bắt xe về nhà thôi, trễ chút nữa là không có xe đâu.”
Cậu không thể cái gì cũng dựa vào người khác, kg thể hiện giá trị của mình thì lấy gì mà hợp tác làm ăn với người ta? Dựa vào lòng tốt của người ta sao? Đừng hài hước thế, tình cảm là thứ càng xài càng hao.
“À đúng rồi, đây là hai cuộn vải vụn, chú mang về nhé.” Tiêu Thanh Bình nói rất rành mạch, “Chiều mai cháu lại đến công xã Đông Phong lấy hàng, chú không cần vất vả qua một chuyến đâu.”
Mình chịu khó thêm chút, buôn bán lời chút tiền cũng có thể thoải mái nhận lấy, không cần cảm thấy tự ti như thể nhận đồ bố thí.
Tiêu Thanh Bình có mang theo chiếc xe đẩy tay đơn sơ, chất bao đồ lên là vừa đẹp.
Lạc Quốc Vinh thấy cậu làm việc rất có thứ tự, thậm chí còn có kế hoạch đâu ra đấy hơn người lớn thì cũng không nói gì thêm, quay đầu bắt xe về nhà.
Mấy ngày nay, Tiêu Thanh Bình đã đi khắp thị trấn một lượt, phố lớn ngõ nhỏ đều ghé qua, đã sớm tìm được đúng những nơi có dấu hiệu tiêu pha tốt, nơi có nhiều người chịu bỏ tiền, tin tức về mỗi con phố, mỗi ngõ nhỏ đều đã nằm trong đầu cậu, rõ ràng như được vẽ ra.
Cậu kéo xe đến dưới tòa chung cư dành cho công nhân nhà máy dệt, nhà máy dệt này là nhà máy có doanh thu tốt nhất thị trấn, tiền lương cao nhất, công nhân đông nhất, có đến hơn nghìn người.
Tiêu Thanh Bình dừng ở cổng quan sát một lát, không vội hành động.
Đợi một hồi, cậu đã chọn được mục tiêu, đó là một bà cụ mặt mũi hiền lành. Tiêu Thanh Bình tiến đến, hỏi: “Bà ơi, bà cần mua trứng gà và rau không ạ?”
Cậu nói rất bình thản, không giống một người lần đầu đi bán đồ.
Hơn nữa, dáng vẻ ngoan ngoãn, chững chạc như thế này, nhìn vào ai cũng nghĩ đó chỉ là chuyện rất bình thường.