Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 167

Bà cụ này nhà đông người, tết nhất tiêu hao thực phẩm rất nhanh, mà các nhà trong thành phố đều chỉ được cung ứng số lượng nhất định, có tiền cũng chẳng có nơi tiêu, vừa nghe nói thế liền gật đầu ngay. Hai bên tìm một nơi hẻo lánh, bà cụ mua một lúc 50 quả trứng, hơn hai cân đậu tương và một ít rau.

Không chỉ có thế, bà cụ còn gọi các cụ bà mình quen tới, thoáng cái đã chia hết đồ còn lại trên xe Tiêu Thanh Bình, tết mà, nhà nào chẳng cần bổ sung thực phẩm.

Giá mà Tiêu Thanh Bình đưa ra lại không đắt, tính ra vẫn rẻ hơn chợ đen, chỉ đắt hơn hàng trong cửa hàng mậu dịch đôi chút mà thôi, cho nên mọi người đều vui vẻ mua.

Đương nhiên, một nguyên nhân nữa là do Tiêu Thanh Bình giỏi nói, tuy cậu không nói nhiều nhưng mỗi câu đều có thể chạm đến tâm khảm người nghe, từ trên người cậu dường như luôn toát ra một cảm giác tín cẩn đặc biệt, khiến người ta tín nhiệm.

Bán xong hàng, Tiêu Thanh Bình còn cố ý đi vòng vèo mấy vòng, xác định không ai theo dõi mới về nhà.

Ông cụ Tiêu đã chờ ở nhà đến sốt ruột, vừa thấy cháu về liền vội ra đón: “Thanh Bình à, chúng ta đừng làm nữa được không, ông lo lắm…”

Ông cụ chợt ngừng bặt khi nhìn thấy đống tiền hào trước mặt, nhiều như vậy sao?

Tiêu Thanh Bình tháo mũ và khẩu trang, thở ra một hơi thật dài, sờ sờ gương mặt đã đông cứng: “Ông ơi, cứ để cháu đi đi, cũng kiếm được chút tiền, chỉ hơn chục ngày này thôi, cháu sẽ hết sức cẩn thận mà.”

“Nhưng mà…” Ông cụ Tiêu đã bị người ta chỉnh cho phát sợ, nghĩ tới chuyện cháu mình mà bị bắt, hậu quả sẽ thế nào, ông cụ sẽ lo lắng không yên.

Tiêu Thanh Bình chăm chú nhìn ông mình: “Ông, cháu chỉ còn mình ông thôi, cháu mong ông sẽ ở bên cháu lâu dài.”

Phú quý phải tìm kiếm giữa hiểm nguy, mức độ phiêu lưu càng lớn, thu hoạch càng cao.

Mắt ông cụ Tiêu đã dần ướt, ông đặt tay lên lưng cháu mình, thở dài cúi mặt, thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.

Tiêu Thanh Bình tỉ mỉ phân loại tiền và vuốt phẳng từng tờ, kiểm kê xong còn làm sổ tính, từng mục rõ ràng, tổng cộng 12.35 đồng.

Nguyên liệu đầu vào là vải vụn và kim chỉ, nhân công, nhưng thời buổi này, nhân công là thứ rẻ mạt nhất.

Mặc dù trước đó Lạc Di đã nói chia 4/6 nhưng cậu chỉ tính lấy ba phần thôi.

Nhìn số tiền này, Tiêu Thanh Bình thấy phấn chấn hẳn, cơn lạnh cóng người cũng biến mất: “Ông ơi, tối nay ăn gì ạ?”

“Để ông nấu mì.” Hai ông cháu đều chỉ tùy tiện ăn, đầy bụng là được.

Trong nhà chỉ có một bếp lò dầu hỏa, chỉ có thể làm những món đơn giản nhất.

Bánh canh bột ngô thêm ít rau xanh băm vào, đó chính là một bữa ăn dinh dưỡng phong phú với hai ông cháu rồi.

Có thời điểm, ngay cả bánh bột ngô như thế, hai ông cháu cũng không có mà ăn, chỉ có thể uống nước cho no.

Không bật đèn, cũng không thắp nến, nương ánh trăng ngoài kia, hai người lọ mọ ăn bữa tối, Tiêu Thanh Bình đã bình tĩnh lại, lòng yên ổn hơn nhiều.

“Ông ơi, ước mơ lớn nhất của cháu là ngày ngày chúng ta đều được ăn no, khỏe mạnh lành lặn mà sống.”

Ông cụ Tiêu ứa nước mắt, nhà ông trước kia cũng từng được coi là danh môn, con cháu đều lớn lên trong nhung lụa, ai mà ngờ được lại có lúc rơi xuống tình cảnh này.

Bị đẩy vào giữa đêm đen mịt mùng, trước mắt không thấy được một tia sáng, ông cũng từng hoài nghi, năm ấy mang một bầu nhiệt huyết về nước, là đúng hay là sai?

Không nên như vậy mới phải.

Bình Luận (0)
Comment