“Thanh Bình, ông có lỗi với cháu.”
Ông cũng từng sống trong môi trường tốt nhất, giường êm nệm ấm, ở trong biệt thự, lái xe sang, ăn cơm Tây, vậy mà nay phải ngụ trong một căn phòng nhỏ chưa tới mười mét vuông, ngay cạnh nhà vệ sinh công cộng, một nơi có cho người ta, người ta cũng chê không thèm ở.
Ông cụ thực ra không quá để tâm chuyện chịu khổ, năm xưa quyết định về nước cũng đã chuẩn bị tinh thần chịu khổ rồi, chẳng qua, một lòng muốn đền đáp tổ quốc, muốn góp chút công sức trong công cuộc kiến thiết nước nhà, ông vẫn về.
Khổ thì không ngại, nhưng tối thiểu cũng nên nhận được chút tôn trọng dành cho phần tử trí thức, chứ không phải như hiện tại, biến thành lão già quét đường, bị coi là thành phần cặn bã của xã hội, ngày đêm phải lo lắng cho tính mạng của mình.
Ông không muốn nói mình hối hận, vì hối hận tức là phủ định quá khứ của chính mình, nhưng nhìn đứa cháu trai duy nhất phải chịu khổ thế này, lòng ông chua xót biết bao.
Tiêu Thanh Bình nhẹ nhàng cầm tay ông nội, mặt mày tươi tỉnh: “Ông, ông không làm gì sai, cũng không có lỗi gì với cháu hết, cháu biết ông đã dốc hết sức bảo vệ cháu rồi. Chảu chỉ cần ông sống khỏe mạnh, chỉ cần có thế, cháu sẽ không oán hận thế giới này.”
Ông cụ Tiêu cả kinh, ông vẫn luôn biết cháu mình thông minh tuyệt đỉnh, chỉ số IQ rất cao, nhưng người càng thông minh thì càng dễ đi nhầm đường.
Mấy năm vất vả gian nan này đã khiến cháu ông bị tổn thương tâm lý rất nặng, tâm tính cũng đã thiên lệch, người khác nhìn không ra nhưng ông là người thân cận nhất, sao có thể không phát giác được.
Ông đã liên tục cố gắng dẫn đường, điều chỉnh lại tâm tính cho thằng bé, nhưng nếu ông không còn…
Ông cụ Tiêu thoáng rùng mình, cố gắng ăn thêm một miếng, nhất định, nhất định phải sống tốt.
Tiêu Thanh Bình rót hết chỗ canh nóng còn lại vào bát ông nội, giục: “Ông chịu khó ăn nhiều một chút, đợi khi nào có cơ hội cháu sẽ mua thịt cho ông bồi bổ nhé.”
Ông cụ Tiêu lại múc sang bát cháu: “Cháu cũng phải ăn đi, hai chúng ta cùng ăn, ông cháu mình đều phải cố gắng sống sót.”
“Vâng.”
Gia đình Lạc Di dồn hết sức đẩy nhanh tốc độ, làm đến nửa đêm, được một bao sản phẩm mới, vật trang sức làm thêm hai kiểu dáng mới, túi cũng làm mấy dạng, mỗi cái đều là độc nhất, không cái nào giống cái nào.
Thực ra cũng vì nguyên liệu từ vải vụn, cần phải phối màu nên không thể làm ra hai cái giống nhau.
Lạc Di biết kĩ thuật thêu chữ thập, thêu mấy họa tiết nhỏ xinh dễ thương lên túi, thế là chiếc túi lập tức khác hẳn đi.
Lạc Quốc Vinh thấy con gái thêu bừa cũng ra những họa tiết đẹp đẽ chẳng khác nào làm ảo thuật, ông kinh ngạc cực kì: “Tiểu Di à, sao con biết mấy thứ này?”
Lạc Di đã nghĩ sẵn lí do: “Lúc mẹ thêu thì con có xem nha, xem vài lần là biết làm à, đơn giản vậy thôi.”
Ngô Tiểu Thanh biết thêu, nhưng bà thêu theo kiểu thêu Tô Châu, ngay cả khi đã cực lực đơn giản hóa thì vẫn rất tinh xảo khó học.
Lạc Di thêu kiểu chữ thập, không thể so được với thêu Tô Châu nên cô mới đi theo hướng thêu mấy thứ đáng yêu.
Chỉ cần đủ đáng yêu đủ dễ thương thì thêu kiểu gì cũng được, kĩ thuật không quan trọng.
Lạc Quốc Vinh nghe con gái khoe khéo, khóe miệng giật giật, được rồi, người thông minh quả là khác biệt, xin chân thành cảm ơn vợ mình đã cải tạo thế hệ sau của nhà họ Lạc.