Ngô Tiểu Thanh chỉ cười cười, theo như bà thấy, con gái bà không phải đang thêu, chỉ đang nghịch bừa mà thôi.
Nhưng con bé giỏi ở chỗ nghịch cũng ra sản phẩm, họa tiết đáng yêu đến không thể rời mắt, ngay cả bà cũng muốn giữ lại dùng.
Mùng hai tết là ngày con gái về nhà mẹ, con gái bà cụ Lạc là Lạc Hồng cũng chỉ về nhà đúng một ngày như thế, quan hệ hai bên rất xa cách.
Nhưng mà bà ta gả vào nhà có điều kiện, nhà mẹ đẻ đều muốn ôm chân cô con gái này, con của anh cả lên công xã đi học, bình thường còn cần nhờ nhà Lạc Hồng để mắt giùm. Nếu có ngày gió lớn tuyết đổ, bọn nhỏ sẽ tới nhà cô út ở một đêm.
Vì thế, nhà Lạc Quốc Cường rất tôn trọng cô em này, dù mỗi tết về chỉ mang theo chút quà tầm thường nhất, vợ chồng ông ta cũng sẽ nhiệt tình tiếp đãi.
Bà cụ Lạc liếc nhìn quà tết của con gái, khóe miệng kéo căng ra, nửa cân đường trắng, nửa cân muối, nửa cân bột mì, một miếng xà phòng, con nhỏ keo kiệt này.
Ngay cả một miếng bánh ngọt cũng không có, còn chẳng bằng đứa con gái gả cho nông dân, đúng là nuôi không.
Lạc Hồng chẳng để ý thái độ của mẹ mình, chỉ kéo Lạc Xuân Mai đến bên cạnh, âu yếm khen ngợi.
Bà ta thờ ơ với hết thảy mọi người mọi việc của nhà mẹ đẻ, chỉ riêng cô cháu gái này lại hết lòng yêu thương, bởi vì Lạc Hồng cũng rất mê tín, bà ta cảm thấy cô cháu gái này là một người có vận hạnh tốt, có thể vượng người ở bên cạnh.
Nay cô cháu gái này đã thành con nuôi của cán bộ, vậy thì càng có giá trị, càng có khả năng trợ giúp người bên cạnh rồi.
Còn về đứa cháu gái Lạc Di kia, bà ta hoàn toàn ngó lơ.
Lạc Xuân Mai rất thưởng thụ cảm giác được cưng chiều độc nhất thế này, cô ta cười hỏi: “Cô út, sao hôm nay em Nghiệp Nhi không tới?”
Lạc Hồng sinh được hai đứa con gái đầu lòng, sau đó liều sống liều c.h.ế.t sinh được một đứa con trai nữa, đặt tên là Tôn Kế Nghiệp, nay mới ba tuổi nhưng đã là ông tướng con của nhà, được cưng chiều hết mức.
“Trời lạnh quá, bà nội nó không cho tới, trong nhà có ăn có uống, cho nên để nó ở nhà chơi thôi.”
Lạc Xuân Mai dịu dàng cười bảo: “Nghiệp Nhi thật đáng yêu, cháu chỉ mong giá mà em ấy là em ruột của cháu.”
“Vậy cháu cứ coi nó là em ruột đi.” Lạc Hồng đang ước gì con mình với Lạc Xuân Mai trở nên thân cận, để nó có thể lây dính chút ít vận hạnh từ Lạc Xuân Mai.
Hai người cười cười nói nói rôm rả, Lạc Di ngồi bên bị ngó lơ cũng chẳng thèm để ý, cô kéo Lạc Tiểu Đào ra sân ngồi, cắn hạt dưa, sưởi nắng, như thế này chẳng phải thoải mái hơn à.
Hai cô bé con nhà Lạc Hồng ngồi trong góc, sợ sệt nhìn Lạc Di. Cô ngẩng đầu nhìn sang, hai cô bé này trông còn nhỏ lắm, Tôn Chiêu Đệ mới 7 tuổi, Tôn Dẫn Đệ cũng mới 6 tuổi, nghe tên là biết nhà đó mong ước có được đứa con trai cỡ nào.
Cô không tiếp xúc nhiều với hai cô em họ này, nhưng thấy chúng thật đáng thương, bèn vẫy tay ra hiệu: “Qua đây cùng ăn hạt dưa nè.”
Có lẽ vì thấy thái độ của hai người chị họ khá dễ chịu, hai cô bé do dự một chút rồi cũng rụt rè bước tới, Lạc Di bèn nhét vào tay mỗi đứa một vốc hạt dưa.
Cùng chia sẻ đồ ăn ngon là phương thức làm quen tốt nhất, chẳng mấy chốc, bốn người đã vui vẻ hòa mình vào câu chuyện.