Tôn Dẫn Đệ gan hơn chị gái, lấy can đảm hỏi Lạc Di: “Chị Lạc Di này, mẹ em bảo chị không tốt, nhưng mà em thấy chị tốt hơn chị Xuân Mai.”
Mẹ cô bé rất tốt với chị Xuân Mai, thậm chí còn đối xử tốt hơn cả với hai cô con ruột này nữa.
Chị Xuân Mai làm sai cái gì chưa bao giờ bị mắng, còn nếu chị em cô bé lỡ sai điều gì, nhất định sẽ bị mắng chửi thậm tệ, thậm chí chẳng làm gì sai cũng ngày ngày bị chửi rồi.
“Chị Xuân Mai xấu lắm.” Tôn Chiêu Đệ thì thào nói, chị ta làm sai chuyện là sẽ tìm cách đổ lên đầu hai cô bé, rất là đáng ghét.
Lạc Di giật mình hiểu ra, thì ra đây chính là nguyên do hai cô em họ này cứ lén nhìn mình.
Cô cười cười, gật đầu bảo: “Các em tinh mắt ghê, chị tốt hơn rõ ràng mà, mặt mũi trông cũng xinh hơn nữa, đúng không.”
Chị đây tự tin vậy đó.
“Nhưng mà mẹ em bảo chị không tốt…” Tôn Chiêu Đệ lí nhí nói, ánh mắt hơi ngại ngùng lảng đi chỗ khác.
Lạc Di hùng hồn nói: “Đó là do đầu óc mẹ em bị hỏng rồi, làm gì có ai bình thường mà lại đi thương cháu gái, không thương con gái mình, em thấy đúng không?”
Hai chị em nhà họ Tôn ngây mặt, cả hai lần đầu được nghe thấy những lời thẳng thắn trắng trợn đến hung tàn như vậy, nhưng nó lại rất có lí nha.
Lạc Di liếc mắt nhìn vào trong nhà, thấy Lạc Hồng cùng Lạc Xuân Mai đang ghé sát nhau, chẳng biết nói gì đó mà hai bên đều cười vui vẻ.
Vị trí này có thể trông thấy rõ hành vi của người trong nhà, nhưng lại không nghe thấy lời đối phương nói.
Lạc Di đảo mắt, chợt nghĩ đến một điều, bèn bắt đầu mở ‘gói dịch vụ tẩy não chuyên nghiệp’.
“Đừng có nói lí với đám người không có não, mặc kệ họ đi, nói gì làm gì cũng chỉ là chuyện thoảng qua, bọn họ không thương ta thì ta cũng không cần thương họ làm gì cho phí, như thế mới công bằng, đúng không?”
Nghe vào thì rất có lí đó, nhưng vẫn cứ lấn cấn chỗ nào đấy, hai chị em nhà họ Tôn lơ ngơ nhìn Lạc Di.
Lạc Di híp mắt cười cười, tiếp tục nói: “Hiện giờ chúng ta là trẻ con, cần nhờ họ nuôi, vậy thì hãy cố gắng giả như ngoan ngoãn nghe lời, hãy chọn những lời hay mà nói cho họ vui lòng, đợi khi nào lớn lên thì sẽ đến phiên họ phải nói lời hya lấy lòng ta, nói làm mình vui thì thưởng cho mấy đồng, nói không dễ nghe ấy hả, vậy còn phải xem xem tâm trạng mình khi ấy thế nào.”
Cô không tán thành ngu hiếu, cũng không thích tư tưởng dốc lòng vì em trai, nhưng không thể không nói, những người chị bị rót quan điểm cả đời vì em trai ấy, cuộc đời họ quả đúng là những bi kịch không lối thoát, bị gia đình tẩy não, không có tư tưởng riêng, cả đời đều bị người thân lấy ‘tình thân’ ra bóc lột.
Trông tình trạng gia đình Lạc Hồng hiện nay, không khó thấy hai cô bé này tương lai sẽ bị biến thành những người chị bị bóc lột vì em trai.
Tôn Chiêu Đệ là chị lớn, sớm đã bị rót đầy tư tưởng phải chăm sóc em trai, em trai là hạt giống duy nhất của nhà mình, là người quan trọng nhất.
“Thật sao? Nhưng họ là người sinh ra và nuôi chúng ta lớn mà, ơn nghĩa đó là to nhất.”
“Nhưng đó là do hai em muốn được sinh ra sao?” Lạc Di hỏi ngược lại, “Không phải thế, là do họ muốn thế, các em không có quyền lựa chọn, nếu đã sinh ra các em thì họ phải có nghĩa vụ nuôi lớn các em. Nếu bọn họ nghiêm túc nuôi dưỡng, sau này các em cũng có nghĩa vụ báo hiếu, nhưng nếu họ không nuôi các em tử tế, các em cứ để họ tìm cháu gái yêu quý báo hiếu đi.”