Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 172

“Cái này hả…” Lạc Quốc Vinh rất khó xử, con gái mình rõ ràng là đang dạy hư con nhà người ta, ông không nên hỗ trợ nó mới phải.

Nhưng ông không thể, cũng không muốn làm trái ý con gái.

Lạc Di cười cười, hỏi: “Cha, con có phải là bé cưng đáng yêu nhất của cha không nào?”

Lạc Quốc Vinh lập tức nói ngay: “Đương nhiên rồi.”

Lạc Di cười híp mắt, hài lòng nói tiếp: “Cha, cha cũng là người đáng yêu nhất của Tiểu Di nha, Tiểu Di yêu cha nhất đó.”

Lời ngon tiếng ngọt vừa thốt ra, uy lực không thể lường nổi, Lạc Quốc Vinh vui vẻ vô cùng, hí hửng lúc lắc như trẻ con, Tiểu Di vừa bảo yêu cha nhất kìa.

Ông vội ôm lấy con gái, tung lên cao: “Tiểu Di muốn ăn gì nào? Muốn gì cha cũng sẽ mua cho con hết.”

Lạc Di cười khanh khách, hai cha con đùa giỡn vui vẻ với nhau, khiến Ngô Tiểu Thanh cũng phải đưa mắt nhìn qua, hai cha con nhà này thật không đứng đắn được mấy hồi.

Nhưng cảnh tượng ấy lại khiến mấy cô bé con ước ao vô cùng, bởi vì ai cũng thấy cha chị Lạc Di thật sự rất yêu thương chị ấy.

Hai cha con chơi một lát, Lạc Quốc Vinh mới thận trọng đặt con gái xuống, Lạc Di kéo tay ông: “Cha ơi, các em còn đang chờ cha trả lời kìa.”

Ba cô bé con tròn mắt nhìn Lạc Quốc Vinh, như đang chờ đợi một chân lí.

Lần này, Lạc Quốc Vinh không hề do dự, đáp ngay: “Chiêu Đệ, Dẫn Đệ, Tiểu Đào, Tiểu Di nói đúng đó, lời Tiểu Di nói đều là đúng, vĩnh viễn là đúng, Tiểu Di là cô bé thông minh nhất trên đời, lãnh đạo trong huyện còn khen đó.”

Nghe bác ba kiêu ngạo khoe khoang thế, ba cô bé con lại nhớ tới cảnh tượng cha con vui vẻ chơi đùa vừa rồi, trong lòng chẳng còn chút hoài nghi nào nữa.

Trước mắt các cô bé dường như vừa có một cánh cửa rộng mở, bên kia là một thế giới mới, họ có thể làm như vậy nha.

Tôn Dẫn Đệ thoáng đảo mắt, đột nhiên chạy thẳng vào nhà, nhào vào lòng Lạc Hồng, nở nụ cười tươi tắn: “Mẹ ơi, mẹ là người mẹ yêu nhất của Dẫn Đệ, Dẫn Đệ yêu mẹ nhất trên đời.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lạc Hồng cứng người lại, đờ đẫn nhìn cô con gái nhỏ trong lòng mình.

Ăn xong bữa trưa trong bầu không khí lúng túng cứng đờ, nhà Lạc Di lại đên chỗ tập hợp, Lạc Hồng tức đến trợn trừng mắt, cô em gái này về chúc tết mẹ còn chưa đi, nhà anh trai đã đi trước là sao?

“Mẹ, như thế mẹ cũng không định nói gì sao? Nhà ảnh cư xử kiểu gì thế?” Như thế này khác gì tỏ vẻ nhà anh ba không chào đón cô em gái này, mất mặt c.h.ế.t đi được.

Bà cụ Lạc đã từ bỏ nỗ lực nói chuyện với con trai thứ ba, giờ bà ta chỉ muốn mặc xác nó cho rảnh nợ: “Con không thích nó, nó cũng không thích con, như thế không tốt hơn sao?”

So với đứa con gái này thì bà cụ Lạc vẫn yêu thương con trai hơn một chút.

Lạc Hồng trợn mắt: “Con thấy tính anh ấy như thế, đời này đều sẽ chẳng ra sao, cả ngày chỉ biết lông bông, hừ.”

Lạc Xuân Mai cũng nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Cô đâu phải không biết tính chú ba, chú ấy trước nay vẫn vậy mà, cô nổi giận làm gì, không đáng đâu, bực tức chỉ làm hại sức khỏe của mình thôi, đến khi ốm ra, cũng chỉ có chúng cháu đau lòng.”

Lạc Hồng ngẫm lại thấy cũng phải: “Đúng là chỉ có cháu tốt nhất, lại thông minh, cô còn chờ ngày cháu trở nên nổi bật đấy.”

Bình Luận (0)
Comment