Lạc Quốc Vinh không chịu tiết lộ cho người nhà về vụ làm ăn này, cũng bởi vì đám người đó thật sự rất vô dụng, lại còn giỏi phá đám.
Anh cả thì chỉ chuyên nói đạo lí, không thích mấy chiêu trò đầu cơ trục lợi, Lạc Xuân Mai thì không có đầu óc nhưng lại thích tự tung tự tác, phải đề phòng.
Vừa tới chợ được một lát, nhóm cô gái trẻ hôm trước mua túi đã dẫn một đám bạn mới đến, mua hết phân nửa hàng hóa lần này.
Bạn của nhà giàu quả nhiên túi cũng rủng rỉnh.
Đó đều là nhóm nhân viên mậu dịch, ăn cơm nhà nước, có lương cứng hàng tháng, cho nên cũng chịu khó bỏ tiền cho việc ăn mặc, lại thích so bì với người xung quanh, một người có là cả đám đều muốn mua.
Ngô Tiểu Thanh thấy thế bèn hỏi ý kiến họ, cố gắng ghi nhớ hết những yếu tố họ thích để tham khảo và cải tiến sản phẩm tiếp theo.
Đồ hôm nay mang đi đổi vốn không nhiều, hai mẹ con ở lại bày sạp, Lạc Quốc Vinh thì ôm con trai đi dạo một vòng chợ, mua vài món đồ cần thiết.
Ngô Tiểu Thanh thì đã mang theo đồ thêu, rảnh rỗi liền lấy ra làm, không để mình nghỉ ngơi chút nào.
Giữa khung cảnh đông đúc người qua lại, bà ngồi đó như một đóa hoa trà lặng lẽ nở rộ, thanh thoát mỹ lệ, u tĩnh phiêu diêu.
Lạc Di ngẩn người nhìn bà, mơ màng hình dung phong thái thời trẻ của mẹ mình, đó sẽ là một vẻ đẹp thế nào nhỉ.
Ngô Tiểu Thanh chợt ngẩng đầu, cười hỏi: “Con nhìn gì thế?”
“Mẹ con đẹp quá đi.” Lạc Di chống má, mắt như sáng rực, “Là người mẹ đẹp nhất trên đời.”
Cô bé con này quá dẻo miệng, chỉ mấy câu liền đã khiến Ngô Tiểu Thanh vô cùng vui vẻ, một đứa con như vậy, sao có thể không thương?
Bà bèn lấy một quả hồng khô đưa cho con gái, tay còn nhéo má cô: “Con dạy em con như thế đó hả?”
Người ngoài không biết, chẳng lẽ bà còn không hiểu đứa con gái này?
Ngẫm lại cảnh tượng cả nhà chồng đều trợn mắt há hốc miệng, bà lại buột miệng bật cười.
“Hì hì.” Lạc Di cười, cầm quả hồng hong khô chậm rãi gặm, ngoài vỏ hồng phủ một lớp đường bột trắng, thịt quả trong veo, mềm mềm ngọt ngào như tan luôn trong miệng, ngon quá.
Bỗng từ xa có mấy gã lưu manh đi tới, dừng chân trước quầy hàng, nhìn chòng chọc vào Ngô Tiểu Thanh, buông lời dơ bẩn: “Ấy chà, trông xinh đẹp như vầy, chi bằng đi theo bọn anh đi, có ăn có uống, sướng hơn ngồi đây bày hàng nhiều.”
Ở đâu và vào thời nào cũng sẽ có những kẻ du thủ du thực, thích ức h.i.ế.p người lành.
Một nơi náo nhiệt người đến người đi như chợ thế này chính là chốn được bọn chúng ưa thích nhất.
Nhìn thấy con gái lớn liền lén sờ m.ô.n.g người ta, nhân lúc hỗn loạn lại móc túi trộm tiền, cả đám đó toàn những kẻ không phải đầu trộm đuôi cướp thì cũng là những gã du côn quanh vùng này.
Ngô Tiểu Thanh ngây người, tuổi nhỏ thế này mà mắt đã quáng rồi sao: “Tôi còn nhiều tuổi hơn các cậu, con tôi cũng đã mười một tuổi rồi, các cậu nên gọi tôi là thím, tranh thủ lúc chồng tôi còn chưa quay lại, mau chân chạy đi thôi.”
Bà không muốn gây chuyện ở đây, cho nên mới đè lại lửa giận, tử tế khuyên bảo, tính tình Lạc Quốc Vinh nóng nảy thế nào, bà không phải không biết, đám nít ranh này chắc chắn không chịu nổi đâu.
Lạc Di mím miệng, tuy mẹ cô đã ngoài ba mươi, lại đeo khẩu trang, nhưng mặt mày thanh lệ, phong thái hơn người, liếc sơ là biết một người đẹp, rất thu hút sự chú ý.