“Xuân Mai là một cô gái hiền lành tử tế, anh coi cô ấy như em gái ruột anh thôi.”
Lạc Xuân Mai cứng người, em gái? Đồ cặn bã này!
Liễu Diệp nhếch môi cười nửa miệng: “Rốt cuộc thì anh có bao nhiêu cô em gái vậy?”
Nói xong, cô ấy nhẹ nhàng bước đi, Từ Mông muốn đuổi theo, Lạc Xuân Mai đã túm chặt anh ta lại, đắc ý đầy mặt: “Anh Từ, em có tin tốt đây, anh muốn nghe không?”
Từ Mông giật mình: “Tin gì?”
Lạc Xuân Mai cố tình nói thật to: “Kế toán của thôn đã tới tuổi nghỉ hưu rồi, chuẩn bị phải từ chức, thôn ủy có ý sẽ chọn ra một người trong thôn thay thế, thanh niên trí thức cũng có tư cách tham dự.”
Từ Mông lập tức hiểu ý cô ta, mắt sáng rực lên.
Liễu Diệp cũng đã nghe thấy, khóe miệng thoáng vẽ một nụ cười lạnh.
Một kẻ cặn bã, một cô ả ti tiện, cô ấy muốn xem xem, đôi nam nữ bụng đầy mưu mô này rồi sẽ có kết cục thế nào.
Khi Lạc Xuân Mai từ trong khu nhà thanh niên trí thức đi ra, bước chân như nhảy múa, nét mặt tươi cười.
Dọc đường về, gặp người trong thôn, cô ta vẫn thoải mái chào hỏi, khuôn mặt hớn hở vui tươi, trông vẫn là cô gái dịu dàng hiền lành trước kia.
Thôn dân tuy không nói gì nhưng sau khi đi qua đều sẽ điên cuồng xỉa xói trong lòng.
Tuổi còn nhỏ, không chịu học thứ tốt lại đi tranh đàn ông với nữ thanh niên trí thức, thật đúng là lãng phí cái mặt trông thông minh lanh lợi.
Lạc Xuân Mai còn tưởng mình che giấu tốt lắm, sao biết, giấy nào gói được lửa?
Thôn này cũng chỉ có thế, mỗi ngày cô ta đi qua đi lại, đi đâu, làm gì, quan sát vài lần, ai mà không rõ, chuyện đã truyền đi khắp thôn rồi.
Trong khi cô ta chẳng hề hay biết, hình tượng ‘cô gái ngoan’ của mình đã gần như bị hủy hoại.
Còn về nam thanh niên trí thức Từ Mông, mọi người trong thôn đều cho rằng anh ta chẳng phải thứ tốt lành gì, bắt cá hai tay trắng trợn như thế không sợ có ngày công cốc sao?
Nghỉ tết, chẳng có chuyện gì làm, mọi người trong thôn thích túm tụm một chỗ trò chuyện, bí thư chi bộ thôn cũng lặng lẽ lò dò lại gần nghe cùng.
Bỗng có người kêu lên kinh ngạc: “Ủa, kia chẳng phải là Lạc Quốc Vinh sao? Sao lại phải cõng vợ đi như thế nhỉ?”
Tất cả đều quay sang nhìn, thấy Lạc Quốc Vinh đang run rẩy cõng Ngô Tiểu Thanh đi về phía này, đầu đầy mồ hôi, mặt đã đỏ lên.
Ngô Tiểu Thanh đang nhắm chặt mắt, sắc mặt nhợt đi như tờ giấy, trông yếu ớt hết sức, không biết là đang ngủ hay đã ngất đi rồi.
Hai chị em Lạc Di cũng đã khóc đến đỏ bừng cả mắt, nước mắt đầm đìa ướt má, trông rất thảm thương.
Mọi người cả kinh đổ ra: “Quang Vinh, sao thế?”
Lạc Quốc Vinh dường như đã khóc, mi mắt còn ướt: “Vợ tôi ngã bệnh, vừa đưa cô ấy lên trấn khám bệnh về.”
Bí thư chi bộ nhíu mày, bệnh gì mà trông có vẻ nặng thế: “Bác sĩ nói sao?”
Lạc Quốc Vinh uể oải nói: “Bị lao.”
Những người xung quanh vừa nghe đến bệnh lao liền lập tức tản ra, tất cả đều kinh sợ vô cùng, vì bệnh này là bệnh truyền nhiễm.
“Sao lại mắc bệnh này? Mấy ngày tết chẳng phải vẫn rất khỏe đó sao?”
Lạc Quốc Vinh sụt sùi, nước mắt sắp rơi xuống, một người đàn ông cao lớn mà trông lúc này lại yếu ớt như đứa trẻ: “Chỉ là đang cố chịu đựng thôi, tết nhất, cô ấy không muốn làm mọi người không vui, vợ tôi là người kiên cường thiện lương, đã mệt nhọc đến độ đêm không ngủ nổi nhưng chưa bao giờ kêu khổ với ai, nếu tôi không khăng khăng kéo cô ấy đi khám bệnh, có khi cô ấy còn tiếc tiền không chịu đi đâu.”