Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 185

Ông thở dài, sắc mặt tối tăm, chẳng biết phải làm sao.

Bí thư chi bộ thôn hoài nghi, chuyện này quá đột ngột, mấy hôm trước còn đang phấn chấn khỏe mạnh, còn ăn được hai bát, nay bỗng đổ bệnh nặng là sao: “Có sổ khám bệnh của bệnh viện không?”

“Có chứ.” Lạc Quốc Vinh ra hiệu cho con gái, Lạc Di bước tới, kéo mở miệng túi đeo, lấy ra một cuốn sổ khám bệnh nhăn nheo.

Bên trong viết rất rõ, bệnh lao giai đoạn hai, cần định kì tới bệnh viện trị liệu.

Bí thư chi bộ đã hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng chỉ biết thở dài, lòng cảm thấy thương cho gia đình nhỏ này.

Hai đứa con nhỏ, còn phải đi học, Lạc Quốc Vinh có một mình, có thể chống đỡ mái nhà này sao?

“Vậy thì phải chịu khó nghỉ ngơi đi, cứ ở trong nhà dưỡng bệnh, đừng ra ngoài. Quốc Vinh à, chú giờ không thể lại làm biếng nữa, biết không.”

Lạc Quốc Vinh buồn bã nói: “Sau này tôi còn phải nuôi cả nhà, còn cần kiếm tiền cho vợ tôi chữa bệnh, nào dám làm biếng.”

Chỉ chốc lát sau, tin này đã lan đi khắp thôn, tất nhiên cũng truyền tới tai nhà họ Lạc.

Người nhà họ Lạc khiếp sợ vô cùng, cũng hãi hùng cực điểm.

Trước đó không lâu mới ngồi ăn cơm với nhau, liệu nhà mình có bị lây bệnh không đây?

Bà cụ Lạc vô cùng tức tối: “Bị bệnh còn vác mặt chạy lung tung, lại còn ngồi ăn chung với chúng ta nữa, muốn hại c.h.ế.t cái nhà này à, tao biết ngay nó không phải thứ gì tử tế mà.”

Bà ta biết ngay Ngô Tiểu Thanh chỉ là thứ sao chổi xui xẻo, chỉ có thằng con ngốc của bà ta mới coi đó là báu vật.

Con dâu cả của bà ta cũng đang hoảng loạn muốn chết: “Mẹ, liệu chúng ta có lây không nhỉ?”

Vừa nghĩ tới khả năng mình cũng bị lây bệnh, bà ta lại sợ run người.

Lạc Quốc Cường đã không còn giữ nổi vẻ bình thản, giờ đây, ông ta cũng đã sa sầm mặt.

Bà cụ Lạc hung ác trừng mắt nhìn con dâu cả: “Phì phì, tao không xui xẻo như vậy, sợ cái gì mà sợ, có Xuân Mai ở đây, Xuân Mai là người mang vận may, trăm thứ độc …” nói đến đó thì quên từ, bà ta im bặt.

Lạc Xuân Mai như con giun trong bụng bà ta, lập tức tiếp lời: “Trăm thứ độc cũng không hại được, không bệnh tật không tai nạn, thân thể khỏe mạnh lành lặn.”

Lạc Xuân Mai đang thấy hết sức kì quái, kiếp trước thím ba đâu có bị lao? Chuyện gì thế nhỉ?

Nhưng mà kiếp trước nhà chú ba cũng không ra riêng.

Có khi nào ra ở riêng rồi ăn nhầm cái gì không? Rất có thể là như vậy.

Hừ, đáng đời, đây chính là kết cục của những kẻ cố tình làm khó cô ta.

Bà cụ Lạc kéo tay cháu gái, ra sức xoa cọ, hòng mong lây dính chút may mắn.

“Nghe thấy không, Xuân Mai đã nói vậy rồi thì có gì mà phải sợ?”

Nói là nói vậy thôi, nhưng sau đó bà ta vẫn lén lút chạy tới trạm xá mua mấy liều thuốc, dù thầy thuốc Lý đã bảo không cần uống nhưng bà ta vẫn nhất quyết muốn uống vài bữa mới thôi.

Có bệnh chữa bệnh, không bệnh phòng bệnh, cứ uống vào cho yên tâm.

Chẳng mấy chốc, toàn thôn đều xôn xao thảo luận chuyện này, nhưng không ai dám tới tận nhà Lạc Di, thậm chí không ai dám tới gần.

Lạc Di đi đằng trước cầm chìa khóa mở cửa, Lạc Quốc Vinh cõng vợ vào nhà, Lạc Nhiên nhanh tay đóng cửa lại.

Một nhà bốn người phối hợp ăn ý, cửa vừa đóng, Ngô Tiểu Thanh đang nằm trên lưng Lạc Quốc Vinh lập tức trượt xuống, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.

Giả bệnh cũng là một kĩ thuật có độ khó cao.

Bình Luận (0)
Comment