Lạc Di và Lạc Nhiên nhìn nhau, không nhịn nổi nữa, bèn bật cười, cả hai đều cảm thấy trò này thật vui.
“Mẹ, con với Tiểu Nhiên diễn có tốt không?”
Dụi mắt đỏ lên, vẻ mặt còn phải thật đau buồn, nước mắt chảy tèm lem, dọc đường đi cứ liên tục diễn đi diễn lại, mệt lắm đó.
Ngô Tiểu Thanh xoa đầu con, cô con gái bà còn diễn tốt hơn cả bà, vô cùng sinh động, nước mắt cần là chảy ra: “Tốt lắm, cả hai đều làm rất tốt.”
Lạc Di chớp mắt, cười cười chỉ vào túi sườn mới mua: “Vậy tối nay chúng ta ăn mì sườn để chúc mừng nha.”
Mọi nhà đều thích ăn thịt mỡ, càng thuần mỡ càng tốt, nhưng Lạc Di chỉ thích ăn thịt nạc thôi, sườn heo là món yêu thích nhất của cô.
Con gái đã có yêu cầu, Ngô Tiểu Thanh không lí nào lại từ chối: “Quốc Vinh, cơm tối anh làm nhé, nấu mì sườn heo, rán thêm bốn quả trứng ốp.”
Hôm nay kiếm được kha khá, hai vợ chồng đều thoáng hẳn lên, không ngại đổ tiền vào ăn uống.
Ngô Tiểu Thanh lấy đồ thủ công ra bắt đầu thêu, hai chị em Lạc Di ngồi bên hỗ trợ.
Lạc Nhiên biết mấy thứ này làm ra có thể đổi lấy tiền mua thịt mua gạo, cho nên cực kì kiên nhẫn, chỉ ước gì mình ba đầu sáu tay, làm được nhiều hơn nữa, đổi được thêm vài miếng thịt.
Lạc Quốc Vinh đi rửa tay rồi rửa sườn, chặt miếng, bỏ vào nồi ninh, sau đó lại lấy hai múc bột mì, đập quả trứng vào, nhào bột có thêm trứng gà thì sợi mì càng dai càng thơm ngon, thêm nước ấm vừa phải, ông bắt đầu nhào bột, xoa thành cục tròn rồi đắp vải ẩm lên để bột nghỉ chừng nửa tiếng.
Làm xong, ông quay sang nhìn vợ con.
Đến lúc này ông mới nghĩ đến một điều, bèn thắc mắc: “Sao nhất định phải nói là bệnh lao? Anh với bọn nhỏ ra ngoài sẽ bị người ta xa lánh, ảnh hưởng không tốt, các con đến trường cũng sẽ bị bạn bè bài xích.”
Đây là ý do vợ ông nghĩ ra, làm thế vừa có thể xin nghỉ làm lại vừa không bị người khác hoài nghi.
Hai vợ chồng đã thống nhất với nhau, kiếm tiền phải che giấu cho tốt, không được để lộ ra ngoài, nếu không, nhất định sẽ kéo theo vô số phiền toái.
Thời đại này, ai sống quá khoe mẽ đều dễ gặp xui, huống chi, thân phận Ngô Tiểu Thanh vẫn còn có điểm khá mẫn cảm.
Ngô Tiểu Thanh nhìn chồng, khóe miệng giật nhẹ, giờ mới nghĩ đến điểm này? Ngốc c.h.ế.t đi được, bà lắc đầu: “Đây là cách tốt nhất, không nói như vậy, chỉ sợ mọi người cứ tới suốt, bí mật của chúng ta không thể giấu lâu được, giữa hai cái tệ phải chọn lấy cái đỡ tệ hơn.”
Nông thôn không có hoạt động tiêu khiển, lạc thú lớn nhất là tới nhà hàng xóm chơi, một khi bà xin nghỉ, hàng xóm láng giềng tò mò sẽ lũ lượt kéo tới cho mà xem.
Cho nên, phải tìm cách tự cô lập mình với người trong thôn.
Lạc Di càng chẳng thèm để tâm, chớp mắt đã nghĩ ra cả đống phương pháp đối phó: “Cha cứ yên tâm, con có cách giải quyết.”
Thôi được rồi, thái độ của vợ với con gái ông đều thản nhiên như thế, Lạc Quốc Vinh lại là người vô tư, quyết định không xen vào chuyện này, những chuyện cần dùng chất xám cứ nhường người thông minh giải quyết đi.
Ông chính là một công cụ bán sức lao động thôi.
Canh sườn đã đủ nhừ, bắt đầu thêm mì vào, lại thêm ít rau chân vịt xanh mướt, thế là được một nồi mì sườn đầy đủ dinh dưỡng lại thơm ngon.
Trứng ốp vàng óng được đặt lên trên cùng, bát mì thơm ngào ngạt, đầy đủ sắc màu, khiến người ta chảy nước miếng.