Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 187

Từ hôm nay, gia đình Lạc Di đã phân công rạch ròi mọi việc trong nhà, Lạc Quốc Vinh ra đồng làm việc chấm công lấy điểm, Ngô Tiểu Thanh ở nhà làm thêu may, hai chị em Lạc Di đi học về sẽ hỗ trợ mẹ.

Mỗi tuần, cả gia đình sẽ lên thị trấn một chuyến, ngoài mặt nói là đi trị liệu, thực chất là đi giao hàng.

Lạc Di dắt em ra khỏi nhà, lập tức nhận được những ánh mắt khác thường, có sợ hãi, có ghét bỏ, có lo lắng, bất an.

Mọi người xung quanh đều tránh họ như rắn rết, thấy hai chị em tới liền tránh rất xa.

Lạc Di chỉ coi như không thấy, ra đầu thôn đứng mấy phút, không thấy hai con nhà bác hai tới liền lặng lẽ bước đi.

Chưa tới trường học, xa xa đã thấy một đám đông đứng canh trước cổng trường.

Lạc Di định thần nhìn kĩ, đó là cha mẹ học sinh trong trường.

Họ đang ồn ào quát to về phía Lạc Di: “Chúng mày còn dám tới trường à? Cút mau, đừng có tới đây nữa.”

“Chúng mày đừng làm hại tới con tao, sau này không cho phép bước vào thôn Hồng Tinh nữa.”

“Cút đi, nghe không hiểu tiếng người à?”

“Nếu không cút thì chớ trách tao đánh cho, đồ bệnh lao.”

Có vẻ ai đó đã kích động quần chúng, khiến họ tới tận trường, không cho chị em Lạc Di đi học.

Lạc Nhiên sợ phát run, Lạc Di vội kéo thằng bé ra sau lưng, mình thì chắn trước.

Bên kia, đám đông đã chắn kín cổng trường, đề phòng nhìn chị em Lạc Di.

Hiệu trưởng Ngô hớt hải chạy tới, đứng che trước mặt chị em cô bé, quát to: “Dừng lại ngay, các người là người lớn mà xúm xít ở đây bắt nạt hai đứa trẻ, không thấy mất mặt à?”

Một người đàn ông hùng hổ quát: “Hiệu trưởng Ngô, tôi biết thầy thích hai đứa này, nhưng lần này thầy không thể bao che cho chúng nó được, mẹ chúng nó bị lao rồi, chưa biết chừng chúng nó cũng đã nhiễm bệnh.”

Có người còn cố tình cười nhạt: “Chưa biết chừng cái gì, chắc chắn là lây rồi.”

Hiệu trưởng Ngô hốt hoảng nhìn Lạc Di: “Lạc Di, mẹ em thật sự bị bệnh lao rồi à?”

Ông ấy chỉ mới nghe nói, đến giờ vẫn chưa dám tin.

Lạc Di gật đầu bình thản: “Phải ạ.”

Đám đông kia càng thêm kích động: “Nghe thấy chưa? Nó đã chính miệng thừa nhận rồi, đuổi chúng nó đi ngay, đuổi học ngay lập tức đi.’

Hiệu trưởng Ngô nghiêm mặt lại: “Lạc Di là học sinh ưu tú nhất trường này, nhà trường chắc chắn sẽ không ép em ấy nghỉ học.”

Lập tức, vị phụ huynh kia liền phản đối: “Hiệu trưởng, thầy đừng có nói linh tinh, nếu đã mắc bệnh đó thì có giỏi bằng giời cũng không ích gì, tôi thấy chị em nó đúng kiểu tướng đoản mệnh, học để mà làm gì…”

Lạc Di tỏ vẻ không vui: “Bác này, cháu thấy bác mới có bệnh đó, bệnh chó dại, bác có từng bị chó cắn chưa? Bệnh này nhất định phải tiêm vắc xin phòng bệnh nhé, nếu không sẽ c.h.ế.t thảm thương lắm đó.”

Người kia tức thì nổi trận lôi đình: “Mày nói láo, nếu mày còn không chịu đi là tao đánh cho đấy.”

Đám người bên cạnh đều ồn ào phụ họa, tình hình ngày càng khó khống chế, hiệu trưởng Ngô lo lắng vụ việc đi quá tầm kiểm soát, vội vàng nói với Lạc Di: “Lạc Di, em đưa em trai mình về trước đi đã, thầy sẽ trao đổi lại với họ.”

Đối mặt với áp lực lớn như vậy từ đám đông, Lạc Di vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn cười nhạt một tiếng.

“Thưa thầy, chúng em đã tiêm vắc xin phòng bệnh ở bệnh viện rồi, bác sĩ nói, đã tiêm vắc xin thì cả đời cũng sẽ không mắc bệnh lao được.”

Bình Luận (0)
Comment