Cô lấy ra một tờ xác nhận đã tiêm vắc xin phòng bệnh do bệnh viện cấp cho, đưa tới tay hiệu trưởng Ngô.
Hiệu trưởng Ngô ngây mặt: “Vắc xin phòng bệnh?”
“Vâng ạ, bị chó cắn cũng phải đi tiêm vắc xin phòng bệnh dại, để phòng ngừa bị nhiễm bệnh chó dại đó.” Lạc Di cất giọng lớn tiếng nói, “Hai chị em em thì đã tiêm vắc xin dự phòng từ trước, hiệu quả cũng giống như vậy.”
Hiệu trưởng Ngô thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, tốt rồi, đi vào trường đi.”
Nhưng vị phụ huynh kia vẫn chắn trước mặt họ, sắc mặt rất khó coi: “Không được, nhỡ đâu nó không có tác dụng thì sao?”
Lạc Di ngẩng đầu nhìn ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt: “Nói như bác thì lúc ăn cơm có khả năng bị nghẹn đó, sao không nhịn ăn luôn đi.”
“Mày…” Ông ta nghẹn lời, sắc mặt thay đổi liên tục, “Hôm nay nói thế nào tao cũng sẽ không cho mày vào trường gây nguy hiểm cho con cái tao đâu.”
Lạc Di nheo mắt: “Con bác tên gì? Bác tên gì?”
Ông kia còn hung hăng nói lớn: “Tao sợ mày chắc, tao là Ngô Ứng, con tao tên là Ngô Tiểu Long.”
Lạc Di vỗ tay một tiếng: “Ồ, nhớ rồi, để cháu về viết một bài gửi cho tòa soạn báo, tuyên dương chuyện này ra ngoài cho mọi người biết, bác là Ngô Ứng đúng không, con bác tên Ngô Tiểu Long, cháu sẽ viết cả hai cha con bác vào.”
Ngô Ứng cứng đờ.
Lạc Di chắp tay sau lưng, dõng dạc tuyên bố: “Tin tức truyền nhanh như thế cơ à, sáng sớm các người đã tới đây chặn đường một đứa trẻ, rõ ràng cho thấy đây là một âm mưu xấu xa, cháu không biết thực chất chuyện này là sao, nhưng cháu giỏi nhất là tưởng tượng.”
“Nếu cháu nói không sai thì các người đều là người thôn Hồng Tinh nhỉ, cháu sẽ cho rằng các người đang tổ chức một bang hội có tính chất xã hội đen, thích lấy chuyện bắt nạt người dân lành, dọa nạt con nít làm trò tiêu khiển.”
“À đúng rồi, chuyện này nhất định phải tuyên truyền thật mạnh ra ngoài, cho thôn Hồng Tinh các người trở thành thôn làng nổi tiếng nhất cái tỉnh này, để mọi người cùng biết tiếng xấu của các người mà tránh.”
“Thêm nữa, đừng có mà tính chuyện xấu với cháu, cháu là đứa trẻ thông minh lanh lợi lại đáng yêu như thế, sao có thể không chuẩn bị chu đáo từ trước được?”
Đám đông ngớ người, đứa trẻ? Còn đáng yêu? Mày là con nít quỷ thì có.
Giữa bầu không khí tĩnh mịch, Lạc Di lại chậm rãi nói: “Các người có biết chủ tịch của chúng ta từng nêu năm nguyên tắc chung sống hòa bình không?”
Đề tài này quá là cao xa, các thôn dân nơi này chưa từng nghe tới bao giờ.
“Cái gì cơ?” Mọi người đều cảm thấy mình với con bé Lạc Di này như là người của hai thế giới khác nhau vậy, không biết cảm giác này là sao nữa.
Lạc Di nhẹ nhàng thở dài, vẻ như muốn nói ‘trông các người vậy mà đần thế sao?’, có thể nói là tràn đầy chê bai.
“Năm nguyên tác chung sống hòa bình không chỉ áp dụng cho quan hệ giữa các quốc gia trên thế giơi với nhau mà còn áp dụng cho cả mối quan hệ và phương thức giao du giữa cháu và các người nữa.”
Mối quan hệ giữa các quốc gia trên thế giới, chậc, cụm từ nghe đã thấy hoành tráng đó vừa được thốt ra, định vị vấn đề tức thì trở nên không bình thường, mà vị thế của Lạc Di cũng khác hẳn.
Ai cũng không dám nói bừa, chỉ sợ nói sai sẽ chuốc phiền phức, con bé kia tuy còn ít tuổi nhưng đầu óc nó linh hoạt và lắm mưu mô hơn người lớn nhiều.