Lạc Di mím môi, dùng giọng điệu người lớn ân cần dạy dỗ trẻ nhỏ để tiếp tục: “Để noi gương học tập chủ tịch vĩ đại, mọi người đều phải ngoan ngoãn nghe lời người nha.”
Ném lại câu này, cô dắt tay em trai đi vào trong trường.
Hiệu trưởng Ngô im lặng một lát, không cần mình giúp, một mình cô bé đã trấn áp được đám người này rồi, thật giỏi.
Không biết là do đám người này quá kém hay do Lạc Di quá mạnh? Vấn đề này đáng để đầu tư nghiên cứu một chút đấy.
Đám thôn dân bị bỏ lại phía sau đã xanh cả mặt, hoang mang ngó nhau: “Nó nói gì thế nhỉ? Sao tôi nghe không hiểu.”
“Tôi cũng chả hiểu, hình như nó vừa nói, chúng ta bắt nạt nó thì tức là không nghe theo lời dạy của chủ tịch? Phải thế không nhỉ?”
Nói vậy thì oan uổng cho nhau quá.
“Hình như đúng rồi, con bé đó mới mấy tuổi chứ, sao mà đầu óc lắm mưu nhiều kế thế, còn lợi hại hơn cả người lớn.’
“Không nhìn xem nó là con gái nhà ai.’
Mọi người đều im bặt.
Người nọ từng là mây trên trời, là giấc mộng của vô số người.
Có kẻ khẽ thở dài: “Tôi đứng trước mặt cô ấy trông chẳng khác gì một thằng ngu.”
Mọi người lại một lần nữa trầm mặc, ai mà không phải vậy chứ?
Một người phụ nữ không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Cho nên năm nguyên tắc chung sống hòa bình là cái gì thế? Tôi chỉ muốn biết cái này, bí thư chi bộ, mau nói cho chúng tôi đi.”
Bí thư chi bộ thôn là người có văn hóa nhất thôn Hồng Tinh này, mà cũng là người có thực quyền cao nhất.
Bí thư là chú ruột của Vương Hải Yến, cũng là người triệu tập thôn dân tới đây lần này.
Nhà họ Vương ông ta chưa từng phải chịu ấm ức đến như vậy, ông ta muốn đòi lại bằng được.
Nhưng mà…
“Mấy cái đó, tôi mà biết thì còn đứng ở đây làm gì? Biết thì đã lên quan lớn từ lâu rồi.”
Bí thư nghĩ, chắc phải về đọc nhiều sách báo, tra thử xem năm nguyên tắc chung sống hòa bình nó là cái gì, để tránh lại bị người ta chê cười.
“Lạc Di biết đó.” Đột nhiên có gã đầu gỗ nào đó thốt lên.
Bầu không khí lập tức trở nên bối rối, mọi người ngó nhau, rồi không hẹn mà cùng ngó lên trời, không ai dám nhìn bí thư chi bộ thôn.
Bí thư cảm thấy mệt mỏi quá.
Lạc Di đưa em trai tới phòng học, bảo Lạc Nhiên phát cho chúng bạn hạt dưa với kẹo hoa quả, thế là Lạc Nhiên đã bị một đám nhóc con dễ mua chuộc vây kín lấy.
Thấy em mình đã có thể thuận lợi dung nhập vào tập thể, cô mới yên tâm rời khỏi đó về lớp mình.
Vừa ra khỏi phòng học, sau lưng chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Tiểu Di… chị… không phải là chị không muốn chờ bọn em, mà là… cha mẹ chị…”
Đó là Lạc Tiểu Đào, cô bé nhút nhát cắn môi, trông có vẻ bồn chồn bất an.
Là bởi vì cha mẹ cô bé không cho phép.
Lạc Tiểu Đào sợ cha mẹ tức giận, cũng sợ lây bệnh, cho nên không chờ chị em Lạc Di.
Lạc Di chỉ cười nhẹ một tiếng: “Không sao, cứ về nói với mọi người, chị em em đều đã tiêm vắc xin ngừa bệnh, rất an toàn, bảo họ không cần lo đâu.”
Đây là một lời nói mát, nhưng Lạc Tiểu Đào dĩ nhiên không nghe ra được, lại nhớ đến những lời nhục mạ của những người lớn trong nhà dành cho gia đình chú ba, đó là lo lắng sao? Đâu phải đâu.
Nhưng cô bé dù có ngốc cũng biết điều này không thể nói ra.
“Tiểu Di, em đừng giận chị, có được không?”