Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 196

Lạc Di hết sức cảnh giác, nhất là đối với người nhà họ Vương, cô luôn cảm thấy bọn họ dường như đang ấp ủ âm mưu gì rất lớn.

Cô đảo mắt suy nghĩ, chợt nảy ra một cách: “Vương Hoa, vừa rồi đến cả bà lão anh cũng không chịu buông tha, làm bà ấy thấy tởm đến độ ói cả ra người anh, chẳng lẽ giờ đến cả nam sinh cũng định không tha sao? Có còn là người không thế?”

Lời này quá chấn động, khắp chốn tĩnh lặng như chết, không một ai động đậy.

Mọi người đều bị cuốn vào cơn lốc điên cuồng của trí tưởng tượng.

Vương Hoa đã hoàn toàn phát điên, mặt méo mó vặn vẹo cả đi, cậu ta rống lên: Lạc Di, mày mới là thứ súc sinh.”

Lạc Di nói rất vô tội: “Tôi không có nói gì nha.”

Vương Hoa tức điên rồi.

Trong sảnh chính, các thí sinh lục tục vào chỗ, nhóm tiểu học bên trái, trung học cơ sở bên phải, ngồi theo số báo danh.

Lạc Di hơi lùn, ngồi ở hàng đầu tiên, giương mắt nhìn lên trên, ối chà, trên kia là phần thưởng đấy ư?

Đến giờ thi, các lãnh đạo và ban tổ chức đều đã vào bàn, chủ trì bắt đầu khai mạc cuộc thi.

“Cuộc thi lần này chia làm lượt thi cá nhân và thi đấu tập thể. Thi đấu cá nhân một tiếng đồng hồ, tối đa 100 điểm, thi đấu tập thể lấy trường học làm đơn vị, thi đấu theo phương thức đáp nhanh.”

Ông ta nói một tràng dài, cuối cùng đã tới mục mà Lạc Di quan tâm nhất: “Thi đấu cá nhân, giải nhất là một chiếc đồng hồ đeo tay nhãn hiệu Thượng Hải, giải nhì một radio, giải ba một chiếc bút máy.”

Ôi chao ôi, mắt Lạc Di đã sáng rực lên, cô muốn chiếc đồng hồ kia.

Cũng vào lúc này, Vương Hoa đang ngồi sau lưng cô, đáy mắt chợt lóe lên.

Lần này Lạc Di không nộp bài thi trước, an phận ngồi chờ tới khi hết giờ, cùng nộp bài với mọi người.

Bài thi được đưa đi chấm, các học sinh được nghỉ tạm nửa tiếng, rồi tiến hành thi tập thể.

Hiệu trưởng An là thầy dẫn đội, đang truyền thụ kinh nghiệm và thủ thuật cho học sinh của mình, nói họ phải nhanh tay nhanh mắt, tập trung tinh thần cao độ, phải chú ý tiết tấu.

Ông ấy khích lệ mọi người đồng tâm hiệp lực, tranh thủ mang giải tập thể về.

Thật ra thì giải gì cũng được, thực lực của trường mình kém, không cầu được giải cao.

Cuối cùng, hiệu trưởng An nhìn về phía Lạc Di: "Em Lạc Di, em làm đội trưởng nhé. Em nói chuyện với các bạn đi, mọi người đều lần đầu đi thi cuộc thi thế này."

Mặc dù tuổi cô nhỏ nhất, nhưng cô lại luôn thi đậu hạng nhất, thực lực số một.

"Dạ." Lạc Di chưa bao giờ sợ khiêu chiến, áp lực càng lớn thì càng kích thích ý chí chiến đấu của cô.

Những người khác cũng không có ý kiến gì, thành tích của Lạc Di tốt nhất, cô không làm đội trưởng thì ai làm?

Lạc Di nhìn về phía đồng đội của mình, ngoài Vương Hoa, Trương Dược Sinh và Đỗ Quyên đã quen từ trước thì còn một thiếu niên tên Tưởng Quốc Bình, góp thành một đội.

"Chúng ta cùng bàn phương án tác chiến nhé..."

Cô vẫn chưa nói hết câu, Vương Hoa đã lẩm bẩm: " Đây cũng không phải là đi đánh giặc, lòe thiên hạ không giúp chúng ta lấy được thành tích tốt."

Cậu ta luôn cảm thấy Lạc Di khắc mình, không muốn thấy cô vẻ vang.

Lạc Di lười để ý cậu ta, nói chuyện với loại não tàn này một chữ cũng phí thời gian: "Thi là cướp quyền được đáp, cũng có nghĩa là ai nhấn chuông trước thì có quyền ưu tiên, nên bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng phải nhấn chuông trước."

Bình Luận (0)
Comment