Mười mấy đội cùng tranh trả lời, tình cảnh sẽ vô cùng hỗn loạn, đội của họ phải tìm ra được phương án tương ứng.
Các đội viên nhìn nhau, bọn họ đều là học sinh giỏi có thành tích xuất sắc, nhưng không có kinh nghiệm xã hội.
Vương Hoa nhảy ra: "Không được, trả lời sai trừ hai điểm, trả lời đúng chỉ cộng một điểm, phải bảo đảm chút, chắc chắn đúng mới nhấn chuông."
Dù sao đi nữa, Lạc Di nói gì, cậu ta cũng đều phản đối.
Đơn thuần là phản đối vì muốn phản đối thôi, không cân nhắc đến hậu quả.
Lạc Di đã gặp nhiều loại người như vậy rồi, căn bản không coi ra gì: "Tôi sẽ nhấn chuông, không ai có ý kiến chứ."
Cô không muốn nhấn chuông, việc này thử thách sức mạnh tinh thần của một người, cả quá trình đều phải tập trung tinh thần cao độ, quá mệt mỏi.
Nhưng mấy đội viên này rõ ràng không thể nhấn, cô phải tự lên thôi.
Thấy cô trực tiếp coi thường mình, Vương Hoa rất tức giận: "Tôi có ý kiến, tai cậu điếc à?"
Lạc Di thản nhiên nhìn cậu ta, tên ngu không biết nhìn đại cục: "Tôi là đội trưởng, phải nghe tôi, ai không nghe thì chủ động rút lui đi, tôi không ngại đội này thiếu một người."
Lúc này thái độ của cô rất mạnh mẽ, tuyệt đối không nghe người khác nói không.
"Cậu..." Vương Hoa đã chịu thiệt không ít lần từ ldm nhưng càng đánh càng thua, càng thua càng đánh, đã thành nỗi cố chấp trong lòng: "Nếu thua, cậu sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn chứ? Nếu thế thì tôi không có ý kiến gì nữa."
Trong lòng Lạc Di rất rõ ràng, đây là cố ý làm khó cô, nhưng chỉ là một cuộc thi thôi, có đến nỗi phải thế không: "Hiệu trưởng An, thua phải ngồi tù ạ?"
Hiệu trưởng An đứng bên cạnh xem, không chen vào. Ở trong một đội thì phải hòa hợp, phải có linh hồn của đội, không phải người ngoài nói mấy câu là giải quyết được.
Ông ấy xem một hồi, có thể hiểu được tính cách của mấy đứa trẻ này.
Lạc Di nhìn thì nhẹ nhàng đáng yêu, nhưng thật ra rất mạnh mẽ, là người có chủ kiến và nhiều ý tưởng nhất.
Vương Dược Sinh, Đỗ Quyên, Tưởng Quốc Bình đều không có chủ kiến, nói đúng hơn là cá tính không mạnh, là tính cách của những đứa trẻ bình thường.
Còn Vương Hoa lại khiến ông ấy nhớ tới họa nội đấu cuối thời Minh, phản đối vì phản đối, không màng tới chân lý.
Ông ấy không khỏi lắc đầu bật cười, sao lại nghĩ tới điều đó chứ? Đã quá đề cao Vương Hoa rồi, đây chỉ là một đứa trẻ ngốc chỉ lo ân oán cá nhân mà thôi.
Cũng không biết hai đứa bé này lấy thù oán ở đâu ra nữa?
"Đương nhiên là không rồi."
Lạc Di cười thản nhiên: "Vậy thì có gì phải sợ? Thắng thì tốt, thua thì thua thôi."
Vương Hoa vẫn còn không phục: "Hiệu trưởng An, em cảm thấy cậu ấy không thích hợp làm đội trưởng."
Hiệu trưởng An thản nhiên nói: "Hạng nhất là đội trưởng, không phục cũng phải phục."
Lạc Di cười híp mắt nói: "Có bản lĩnh thì g.i.ế.c tôi đi, kẻ... Thứ sáu!"
Tôi thích cái vẻ cậu không ưa tôi nhưng không làm gì được tôi.
Vương Hoa: ... Tiểu nhân đắc chí!
Cứ đợi đó, lát nữa sẽ cho cậu ta đẹp mặt.
Được hiệu trưởng An ủng hộ, Lạc Di và các đội viên bàn bạc rất thuận lợi, chủ yếu là Lạc Di nói, bọn họ nghe.
Sau nửa tiếng, mười mấy đội cùng tham gia thi.
Lạc Di lãnh đạo đội của mình biểu hiện rất xuất sắc, nhấn chuông tích cực hơn bất kì ai, cướp được quyền trả lời linh hoạt, đến khi những đội khác phản ứng lại, tỉ số của họ đã cách rất xa rồi.