Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 202

Lạc Di nói không chút nghĩ ngợi: “Có cơm thừa, cha làm cơm chiên trứng đi.”

Món này rất dễ, cũng rất nhanh, cô rất đói.

“Được nha.” Lạc Quốc Vinh xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.

Ông cố ý bỏ nhiều dầu hơn, khuấy bốn quả trứng gà đảo với cơm, đợi dầu sôi rồi bỏ cơm vào chiên, lại bỏ thêm đậu xanh nấu chín, chiên đên khi từng hạt cơm tách nhau ra, bỏ thêm gia vị là ăn được.

Lạc Di bưng chén cơm to, vùi đầu vào ăn, ăn như hổ đói.

Túi bánh quy kia không thấm vào đâu, ăn cơm chắc bụng nhất.

Lạc Quốc Vinh thấy vậy thì đau lòng, múc thêm cơm cho cô: “Sao không mua tô mì trong thành phố mà ăn?”

“Không rảnh ạ.” Trong miệng Lạc Di đầy cơm chiên trứng, hai má phồng lên như con sóc nhỏ.

Ăn cơm xong, hai cha con nhà họ Nhạc định tới nhà khách ở một đêm, nhưng ông cụ Tiêu lại giữ bọn họ lại.

Chăn trên giường đã chiếm một nửa, bọn họ biết ngủ ở đâu đây?

Tiêu Thanh Bình chỉnh lại đồ đạc: “Lạc Di, em ngủ trên giường đi, anh và chú ngủ dưới đất.”

Nhà trong thành rất nhỏ, có khi mười mấy người ở chung một nhà, chen chúc nhau cũng có thể ngủ được.

“Không cần phiền toái thế đâu…” Trong tay Lạc Quốc Vinh có tiền, không muốn để con gái mình chịu thiệt.

Tiêu Thanh Bình nhìn ông: “Chú có thư giới thiệu không?”

Lạc Quốc Vinh ngây người, ở nhà khách còn cần thư giới thiệu nữa sao? Ông ấy không đi khỏi nhà quá xa, không có kinh nghiệm, chỉ là một người nhà quê thôi.

Hai cha con nhìn nhau, đều không biết.

Lạc Di nằm ở giường trên, chăn rất ấm, ga giường được giặt bạc màu nhưng rất sạch.

Cô nhìn trần nhà lốm đốm, bỗng nhiên nói: “Cha, con đặt ra một mục tiêu nhỏ.”

Lạc Quốc Vinh sắp ngủ lập tức tỉnh lại: “Hả? Là gì?”

Lạc Di đã hoàn thành mục tiêu chia nhà vượt dự định, cũng thuận lợi hoàn thành việc học.

“Chúng ta cố gắng kiếm tiền mua nhà ở huyện thành đi, nhỏ chút cũng không sao, có thể ở là được ạ. Sau này con muốn đi học trong huyện, trường cấp hai không có kí túc xá, thuê phòng không bằng mua nhà.”

Lạc Quốc Vinh trợn tròn mắt, mua nhà ở huyện á? Ông không dám nghĩ tới.

Nhưng con gái đã lên tiếng, làm cha đương nhiên phải ủng hộ vô điều kiện.

“Được, cha mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền.”

Lạc Di cười híp mắt, trong lòng ấm áp. Đã mệt nhọc cả ngày, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Lạc Quốc Vinh lại không ngủ được, ông phải làm thế nào mới có thể kiếm được đủ tiền mua một căn nhà nhỏ chứ.

Bây giờ vợ đang làm việc biên chế ở hợp tác xã cung tiêu, một tháng kiếm được bốn năm mươi hào, nhưng chi tiêu hằng ngày, các con đi học.

Tiêu Thanh Bình ngủ bên cạnh ông trở mình: “Chú, nhà nhỏ trong huyện khoảng một ngàn, chú và thím kiếm hai năm là được, nếu không đủ, nhà cháu có thể cho chú thím mượn.”

Một tháng hai ông cháu làm thủ công kiếm được hai mươi hào, cộng thêm ông nội quét đường được hai mươi hào, hằng ngày ăn rau do nhà họ Lạc trồng, không tiêu đến tiền.

Tính như thế, một năm cũng tiết kiệm được mấy đồng, còn thêm cả tiền thưởng cậu vừa nhận được, rất nhiều.

Cậu có lòng như thế, Lạc Quốc Vinh rất cảm động, nhưng sao có thể mượn họ được, hai ông cháu này khó khăn hơn bất kì ai.

Tiêu Thanh Bình rất tiết kiệm, nhưng không được nhà họ Lạc viện trợn, giờ họ không có những ngày ăn no mặc ấm đâu.

So với tiền, ông coi trọng ân tình hoạn nạn có nhau hơn.

Bình Luận (0)
Comment