Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 203

“Chú, Lạc Di muốn dùng hai phần thưởng kia đổi thành máy may…”

Lạc Di quá mệt, quên nói chuyện đó với Lạc Quốc Vinh, ông nghe thấy thì ngạc nhiên ngồi dậy: “Gì cơ?”

Hai phần thưởng này rất có giá trị kỉ niệm, quan trọng là ông còn chưa được khoe với thôn đâu.

Tiêu Thanh Bình hạ thấp giọng xuống, không muốn đánh thức người đang ngủ.

“Em ấy không muốn thím quá mệt, còn có thể kiếm nhiều tiền hơn. Cháu cảm thấy chủ ý này cũng được, bây giờ máy may hữu dụng hơn đồng hồ đeo tay nhiều, đài thì giữ lại đi, thiếu tiền thì cháu bù.”

Cậu tỉnh táo phân tích, rất có lí trí.

“Làm sao có thể để cháu bù được?” Lạc Quốc Vinh rất an tâm, đứa trẻ này thật tốt: “Chú mượn cháu thôi, tuần tới sẽ trả cho cháu.”

Thời tiết quang đãng, sáng sớm Lạc Quốc Cường đã sắp xếp cho người dân ra ruộng làm việc. Bà cụ Lạc nhìn một vòng, nhíu mày lại: “Quốc Vinh đâu? Nó lại lười biếng à?”

Lạc Quốc Cường cũng rất bất mãn: “Hôm qua xin nghỉ đi lên huyện thành, trước khi đi đã nói, có lẽ buổi tối không về được.”

Bà cụ Lạc nghĩ tới cục diện rối rắm nhà thằng ba, trong lòng lại không thoải mái. Nhìn xem con thứ ba cưới phải tai họa gì? Bị bệnh lao, không làm được việc gì, còn phải uống thuốc.

“Lại là vì Lạc Di, trong mắt nó chỉ có đứa con gái không hiểu chuyện đó thôi, cả ngày đi thi có thể kiếm cơm à? Nông dân chúng ta cứ thành thật xuống ruộng làm việc, làm một ngày có ăn một ngày. Nếu nó yêu thương con gái thật lòng thì nên sớm cho Lạc Di nghỉ học, dạy nó làm ruộng.”

Dù trước kia nó thắng được vài món đồ, nhưng đó là may mắn, ngu dốt, không thể lâu dài được.

Lúc khoe khoang, Lạc Quốc Vinh nói một nửa giấu một nửa, người ngoài chỉ thấy mấy món đồ giá trị không cao, nóng mắt một trận là được, bà cụ Lạc căn bản không biết Lạc Di thắng được bao nhiêu thứ tốt.

Lạc Xuân Mai thường nói xấu về Lạc Di với bà cụ Lạc, khiến bà ta càng ngày càng không thích cô.

“Nhà nó khác nhà người khác, một đứa đi làm nuôi cả nhà. Lạc Di mười một tuổi, có thể cầm sáu công điểm, một con oắt con đi học gì chứ? Phí tiền.”

Lạc Quốc Cường bị bà ta chọc cho đau đầu: “Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói nữa.”

“Mẹ cũng vì tốt cho chúng nó thôi.” Bà cụ Nhạc trừng mắt, mặt đầy hung dữ: “Kế toán Từ, cậu cảm thấy tôi nói đúng không?”

Từ Mông cong khóe miệng lên: “Đúng ạ.”

Trước nay Từ Mông luôn biết cách dỗ người ta, có thể dỗ cho Lạc Xuân Mai xoay chuyển xung quanh mình, cũng có thể dỗ cho bà cụ Lạc luôn miệng kêu anh ta là kế toán Từ, đối xử còn thân thiết hơn cả cháu trai ruột.

Bà cụ Lạc đắc ý: “Con xem, người có học ở thủ đô đến cũng đồng ý với mẹ.”

Nhạc Quốc Cường khẽ thở dài: “Ý kiến của mẹ không quan trọng, Quốc Vinh không nghe mẹ, Ngô Tiểu Thanh càng không nghe mẹ.”

Chia nhà, người ta không tới nhà mượn tiền, mẹ cũng không có tư cách quản hết cái này đến cái kia nữa.

Bà cụ Lạc: “…”

Một người dân chạy tới: “Đội trưởng, phòng đại đội gọi tới cho anh, là Quốc Vinh, nói là nửa tiếng sau sẽ gọi lại.”

Lạc Quốc Cường căng thẳng, không có chuyện gì chứ?

Dưới chân ông ta như có phong hỏa luân, chạy như bay lên phòng đại đội, thở hổn hển đi vào phòng. Đợi một hồi, điện thoại vang lên, ông ta kích động nhận điện thoại: “Alo, Quốc Vinh, là em hả?”

Khi bà cụ Nhạc chạy tới thì thấy con trai lớn ngây ra như phỗng, xung quanh có nhiều người vây lấy, đều hỏi có chuyện gì.

Bình Luận (0)
Comment