Bà ta luống cuống tay chân: “Sao thế? Nó ở bên ngoài đã gây họa à? Trời ơi, tôi biết sớm muộn cũng có ngày nó hại c.h.ế.t cả nhà tôi mà…”
Giọng Nhạc Quốc Cường cứng nhắc, hơi không thật: “Nó bảo con lái máy cày lên xã đón, Lạc Di đi thi thắng được một cái máy may!”
Mọi người đều xôn xao, con mắt của bà cụ Lạc muốn rơi xuống, giọng bà ta cao vút lên: “Con nói lại xem.”
Người thôn Lạc Gia, nam, nữ, già trẻ đều chạy ra xem.
Họ tận mắt chứng kiến một chiếc máy may được khiêng xuống từ máy kéo, còn mới toanh, sáng rực dưới ánh nắng.
Mọi người đều hít sâu vào một hơi, đẹp quá đi.
Đây là chiếc máy may thứ hai của thôn Lạc Gia, chiếc đầu tiên là của nhà bí thư thôn.
Vấn đề là, cái máy may của nhà bí thư thôn là cả nhà góp tiền lại mua, còn máy may này lại do Lạc Di đi thi được giải, không mất một xu nào.
Lạc Quốc Vinh cười tươi như hoa nhảy xuống xe, quay người lại ôm con gái xuống.
"Mọi người đều ở đây à."
Bà Lạc là người lên tiếng đầu tiên: "Quốc Vinh, cái này thật sự là do Lạc Di thắng được sao? Đùa à? Ngày nay đi thi có thể kiếm nhiều tiền như vậy sao? Con bé có tiền đồ như vậy sao?"
Vả mặt quá nhanh, đánh cho bà ta sưng mặt.
Người khác có nói như vậy thì cũng thôi, bà ta là bà nội ruột, nói như vậy thích hợp sao?
Ghét Lạc Di tới mức nào cơ chứ.
Lạc Quốc Vinh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, nói với vẻ mặt rạng rỡ: “Tiểu Di chỉ được giải nhất thành phố thôi, không thông minh cho lắm, khi nào con bé được giải nhất cả tỉnh mới coi là có tiền đồ.
Cả thôn: “...”
Đứng nhất thành phố còn không được coi là có tiền đồ, thế thì bọn họ đều là kẻ ngu rồi.
Lạc Di nhoẻn miệng cười, thẳng thắn đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh.
"Không hổ danh đứng đầu toàn thành phố, đúng là khác hẳn. Lạc Di bây giờ là là đứa trẻ có tiền đồ nhất ở thôn Lạc Gia của chúng ta."
“Là người có triển vọng nhất trong phạm vi năm mươi cây số. Các con, nếu muốn học thì hãy học theo Lạc Di.”
"Đúng đúng, học theo Lạc Di, mấy thứ khác đều là giả, phần thưởng này mới là thật. Tốt hơn bất cứ thứ gì khác, thực tế hơn so với mấy túi may mắn gì đó." Đây là đang hạ thấp Lạc Xuân Mai.
Nếu là trước kia thì không thể nào.
Cây giờ Lạc Xuân Mai có tiếng xấu, bị người khác đem ra bàn tán, đã không hoàn hảo nữa từ lâu rồi.
Đột nhiên, có vô số lời khen ngợi vang lên bên tai.
Lạc Xuân Mai như ăn mấy cân chanh, những người trước đây khen ngợi cô ta bây giờ đều đi khen Lạc Di!
Còn sỉ nhục cô ta! Cô ta không còn là niềm tự hào của thôn nữa!
Sự bấp bênh trong lòng cô ta quá lớn, sắc mặt mặt càng ngày càng khó coi.
Tâm trạng của bà cụ Lạc phức tạp không thể diễn tả được, đúng là sao Văn Khúc, chạm vào sách là khác ngay, bỗng nhiên nổi tiếng.
Lạc Di có tiền đồ như vậy, Xuân Mai của bà ta bị lấn át rồi, phải làm gì đây?
Đột nhiên có người không biết điều, lớn tiếng hỏi: "Thím ơi, vừa rồi thím còn kêu để Lạc Di về nhà làm ruộng, một con vịt trời đi học chỉ lãng phí. Đây là lãng phí sao? Cái máy may này giá hơn một trăm đồng, một thanh niên khỏe mạnh làm một năm cũng chỉ kiếm được chừng ấy thôi.”
Bà cụ Lạc xanh cả mặt, đánh người không đánh mặt, có biết không? Đau quá!