Một người không biết điều khác chọc thêm một câu: "Theo tôi thì, nếu muốn Lạc Di làm ruộng, không bằng kêu Xuân Mai đừng đi học nữa, cũng chẳng học ra gì, còn không bằng đứa em họ nhỏ tuổi hơn.”
Có fan não tàn của Xuân Mai, thì đương nhiên cũng antifan không thích cô ta, thậm chí còn có những người từng thích mà quay ra ghét, sỉ nhục cô ta.
Lạc Xuân Mai như là bị sét đánh trúng, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má.
Bà cụ Lạc vô cùng tức giận: “Thành tích của Xuân Mai nhà tôi rất tốt, chỉ có trường còn bé không thích, không có trường con bé không thi vào được, Lạc Di có thể làm được sao? Thi được giải thì có ích gì?”
"Đúng là không có ích gì lớn, chỉ có thể được tuyển thẳng thôi." Khóe miệng của Lạc Di hơi cong lên, cô nụ cười ngọt ngào: "Cũng có nghĩa là, cháu không cần thi cũng có thể vào trường cháu thích."
Nói chung, bọn họ cũng không thể xác minh được, phải không?
Bà cụ Lạc: "..."
Lạc Xuân Mai: "..."
Làm màu trong vô hình mới là điều gây tổn thương nhất.
Mọi người vây quanh máy may không rời mắt, nhìn chưa đủ, còn đưa tay lên sờ đi sờ lại.
Thần khí để chế tạo ra quần áo trong truyền thuyết, có thứ này, một ngày có thể may được mấy bộ quần áo.
Con dâu cả nhà họ Lạc ghen tỵ tới mức hai mắt đỏ hoe, bỗng nhiên bà ta nảy ra một ý, ho khan vài tiếng: “Quốc Vinh, nhà chú không có ai biết dùng máy may, tôi biết dùng, hay là chuyển tới nhà cũ đi, để tôi giúp mọi người may quần áo."
Con dâu thứ hai nhà họ Lạc lập tức hiểu ra, hai mắt sáng ngời: "Ý kiến này hay, hay quá, chị cả, vất vả cho chị rồi."
Sau này thì có thể sử dụng máy may miễn phí rồi, lại có người giúp may quần áo, chỉ cần nghĩ đến thì đã thấy vui.
Con dâu cả nhà họ Lạc ra vẻ đạo mạo: “Tôi là chị dâu cả, vất vả chút là điều đương nhiên.”
Hai người nói chuyện với nhau, chỉ mấy câu đã quyết định ai sở hữu chiếc máy may rồi.
Lạc Quốc Vinh liếc qua thì đã nhìn thấu tâm tư của bọn họ, không khỏi tức giận mà cười: “Dùng miễn phí máy may nhà tôi, còn lấy được danh tiếng tốt, dùng dần dùng dần lại trở thành của nhà chị, chị dâu đúng là biết tính toán mà."
Con dâu cả nhà họ Lạc tỏ ra vẻ tủi thân: "Sao chú có thể nghĩ như vậy? Tôi là loại người đó sao? Mẹ, mẹ xem chú ba nói gì kìa?"
Đôi mắt đục ngầu của bà Lạc nhìn đi nhìn lại: “Quốc Vinh, con lại không hiểu chuyện nữa rồi, chị dâu con nói đúng đấy. Quốc Cường, Quốc Xương, các con chuyển chiếc máy may về nhà, mọi người trong thôn muốn dùng đều tới nhà mẹ."
Bà ta vừa nhìn đã thích chiếc máy may này, định đem đi làm của hồi môn cho Lạc Xuân Mai.
Dân thôn đồng thành kêu tốt: “Hay lắm, vẫn là bà thím rộng rãi.”
Hai anh em nhà họ Lạc muốn khiêng máy may đi thật, ánh mắt Lạc Di lóe lên.
Trong mắt của Lạc Quốc Vinh cũng lộ ra vẻ tức giận, thật là không biết xấu hổ.
"Được, các người khiêng đi đi, bốn người nhà chúng tôi mỗi ngày đều đến nhà cũ ăn cơm. Chị cả, hai đứa con của tôi mỗi ngày đều phải ăn trứng và thịt, Tiểu Thanh nhà tôi thích ăn cá, tôi thì ăn cái gì cũng được, ăn cho tới khi con cái nhà tôi lập gia đình là được rồi.”
Người nhà họ Lạc đang đắc ý đều trợn mắt há hốc mồm: "Chú nói cái gì?"
Lạc Quốc Vinh không kiếm hời từ người khác đã rất tốt rồi, ông hô lớn lên: "Tiểu Thanh, em mau ra đây, sang nhà cũ ăn cơm."