Trong một lúc nhận được hai món quà lớn, Ngô Tiểu Thanh cực kì hưng phấn, sờ cái này lại sờ cái kia, đều rất thích.
Bà thích đài nhất, thích không buông tay.
Điều kiện gia đình tốt hơn rồi, không cần lo một ngày ba bữa nữa, mặt tinh thần cũng có cái theo đuổi.
Cả nhà vừa làm thủ công vừa nghe đài, nhịp điệu êm đềm vang lên, căn nhà nhỏ ấm áp lại ôn hòa.
“Khói lửa cuồn cuộn hát khúc ca anh hùng, bốn bề núi xanh lắng nghe, lắng nghe…”
Bài Tán Ca Anh Hùng đầy thâm tình, nhịp điệu mạnh mẽ, rất có sức cảm hóa. Ngô Tiểu Thanh không nhịn được mà hát theo, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Lạc Quốc Vinh si ngốc nhìn bà, mắt dính chặt vào người bà, giống như năm đó.
Lạc Di liếc mắt, im lặng than thở, cha mẹ là chân ái, con cái là ngoài ý muốn, được lắm.
Lạc Di được thưởng, hiệu trưởng Ngô cố ý khen cô rất nhiều trong lễ chào cờ sáng thứu Hai.
Xem đi, đây chính là tấm gương của mọi người.
Ông ấy còn gọi Lạc Di lên sân khấu, để cô nói mấy câu.
Lạc Di suy nghĩ, nhanh chóng sắp xếp lại ý tưởng rồi nói: “Các bạn, có cơ hội đi học không dễ dàng, hãy quý trọng đi.”
“Đi học rất hữu dụng, ví dụ, chỉ cần có đài, xe đạp, máy may và đồng hồ là có thể ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi ra đường, được mọi người hâm mộ. Còn tớ thì sao, tớ có rất dễ. Đây chính là sức mạnh của kiến thức, tương lai còn có thể đổi đồng hồ đeo tay, đổi xe đạp, đổi xe hơi. Tớ tin rằng càng ngày càng nhiều thứ đang chờ tớ tới lấy, gào khóc cầu xin tớ mang chúng về nhà.”
Các học sinh dưới sân khấu: … Thèm muốn vô hình.
“Phụ huynh của các cậu thì sao? Làm ruộng vất vả cả một đời, bọn họ có máy may không? Có đồng hồ đeo tay không? Có xe đạp không? Có đài không?”
Không có! Tất cả đều không có! Tâm trạng của các học sinh đã bị điều hướng.
“Bọn họ không có gì cả, nhưng các cậu có thể cố gắng để có mà. Chỉ cần cố gắng học tốt thì sẽ có cơm gạo, bánh bao thịt thôi, cũng có đủ đài, xe đạp, máy may, đồng hồ.”
Thứ đáng giá nhất bây giờ chính là bốn thứ kể trên, loại xa xỉ phẩm như xe hơi chưa từng xuất hiện.
“Bây giờ, các cậu hãy nhớ tên tớ, tớ tên Lạc Di, không phải là con gái ai cả, người khác đều gọi cha mẹ tớ thế này: cha mẹ của Lạc Di. Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh tớ mang vinh quang về cho cha mẹ, đây là sự khẳng định của người khác dành cho tớ.”
“Các cậu thì sao? Muốn trở thành sự hãnh diện của cha mẹ, là niềm hy vọng của cả thôn, hay chỉ được gọi là bạn học tiểu học của Lạc Di, không ai nhớ tên các cậu?”
Những lời này quá kích thích, đám học sinh tiểu học như bị bơm m.á.u gà, ánh mắt sáng lấp lánh, vội vàng giơ tay lên gào to: “Tớ muốn làm cha mẹ hãnh diện.”
“Tớ cũng muốn có tên.”
“Tớ muốn trở thành niềm hy vọng của cả thôn.”
“Thế thì học cho tốt đi.” Lạc Di tổng kết câu cuối cùng, cúi người rồi xuống khỏi sân khấu.
Hiệu trưởng Ngô nhìn các học sinh nhiệt huyết dưới sân khấu, khóe miệng giật giật, ngẩng đầu nhìn trời.
Lạc Di nhận giải thưởng mà vẫn khiêm tốn như trước, không khác gì ngày thường cả, chuyên tâm vào học tập, đi đâu cũng mang sách theo.
Buổi trưa, hai chị em Lạc Di ăn bánh bao thịt, trong hộp cơm còn có trứng chiên hạt tiêu.
Trình Tuệ tận mắt nhìn thấy bữa cơm nhà họ Lạc càng ngày càng tốt hơn thì có chút hâm mộ.