Đây chính là sự hiện diện cụ thể của việc kiến thức có thể đổi lấy thứ tốt.
Lạc Di ăn đồ ngon đều là tiền thưởng cô giật giải về, hâm mộ không hết.
Các bạn đều nuốt nước miếng, càng quyết tâm học giỏi, tranh thủ được ăn ngon. Họ nắm c.h.ặ.t t.a.y lại!
Ăn cơm xong, Lạc Nhiên đi rửa hộp cơm, Lạc Di chậm rãi rút một quyển sách ra khỏi hộc bàn.
Trình Tuệ tò mò nhìn sang, nhất thời ngạc nhiên: “Lạc Di, cậu đọc sách toán cấp hai đó à?”
“Ừ, tớ đọc xong sách tiểu học rồi.” Thật ra cô đã xem hết sách giáo khoa trung học, nhưng sợ đả kích người khác quá. Cô tìm được tất cả tài liệu giảng dạy của cấp hai và cấp ba ở chỗ mua đồng nát, bán rất rẻ.
Trình Tuệ kính sợ nhìn cô, bạn nhỏ này không giống mọi người.
“Cậu muốn nhảy lớp à?”
“Ừ, học kỳ sau tớ muốn lên lớp năm.” Lạc Di đã nghĩ xong rồi, tùy tiện thêm một năm để tránh tình tiết cũ, sau đó lên thị trấn học cấp hai.
Cô không muốn học chung trường với Lạc Xuân Mai, phải tránh thật xa.
Cô sợ hào quang nhân vật chính, ai biết thế giới c.h.ế.t tiệt này có bảo vệ nhân vật chính hay không chứ?
Trình Tuệ ồ lên: “Tớ cũng muốn nhảy lớp! Tớ muốn ngồi cùng bàn với cậu mãi, tớ thích cậu!”
Lạc Di nhéo khuôn mặt quả táo của Trình Tuệ, cười to, thật đáng yêu: “Vậy thì cùng nhau cố gắng nhé.”
Hai người đang cười nói, hiệu trưởng Ngô xuất hiện: “Lạc Di, em ra đây một lát.”
Lạc Di thấy sắc mặt ông ấy rất nghiêm túc, thì thấy lạ: “Hiệu trưởng, sao thế ạ?”
Hiệu trưởng Ngô không nói lời nào, trực tiếp đưa cô tới văn phòng, ở đó có hai người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn.
“Cháu là Lạc Di à? Có người tố cáo cháu gian lận trong cuộc thi tính nhẩm toàn thành phố.”
Lạc Di trợn mắt há mồm, nghi ngờ mình nghe nhầm: “Cháu gian lận ạ? Trước mặt nhiều người như thế, sao cháu gian lận được? Cháu được giải nhất, có thể chép bài ai? Cháu được hạng nhất mà cần ăn gian ạ?”
Phần thi tranh đáp thì càng không có cách nào ăn gian.
Việc tố cáo này khiến cô cực kỳ buồn cười.
Sắc mặt người đàn ông mặt vuông mặc đồ Tôn Trung Sơn cực kì nghiêm túc: “Có người tố cáo cháu biết đề trước, đã chuẩn bị kĩ từ lâu, mới được điểm tuyệt đối.”
Đề thi? Lạc Di thầm giật mình, cô có dự cảm xấu, hình như cô chọc phải phiền toái rồi?
“Chờ đã ạ, chú đùa sao? Cháu có bản lĩnh lấy được đề thi ạ? Cháu còn không biết thầy ra đề là ai cơ mà.”
Người mặt vuông nhìn thẳng vào mắt cô: “Có người giúp cháu, chúng tôi đã có chứng cứ. Tôi khuyên cháu ngoan ngoãn nói thật, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, phản kháng sẽ bị nghiêm trị.”
Lời này thật quá đáng, đang đe dọa trẻ con.
Lạc Di bĩu môi: “Chứng cứ? Bịa ra chứng cứ à? Muốn hại người khác, không có tội cũng thành có?”
Cô là trẻ con, tính trẻ con là chuyện bình thường.
Hiệu trưởng Ngô thấy cục diện không tốt, vội vàng chen vào: “Hai đồng chí, Lạc Di là học sinh thông minh, phương diện tính nhẩm có khả năng đặc biệt, con bé không cần gian lận, không tin hai người vấn đáp tại chỗ đi.”
Người mặt vuông không để ý tới ông ấy, tập trung hết sự chú ý vào Lạc Di: “Cháu là người thân của Vương Hải Thanh à?”
Trong đầu Lạc Di xẹt qua vô số ý niệm. Mẹ nó, hóa ra là tiện nhân Vương Hải Thanh.
Còn không biết vì sao trước kia hai cha con đó dây dưa muốn kết thân.
Cô chán ghét nói: “Trước kia ông ta muốn nhận cháu làm con gái nuôi, bị cháu tàn nhẫn từ chối, nên ông ta…”
Cô nói đến đó thì ngừng, có vẻ rất khó khăn.