Người mặt vuông truy hỏi: “Nên làm sao?”
Gương mặt Lạc Di trở nên cau có: “Tìm tới nhà, nhận người chị họ không hợp tính với cháu làm con gái nuôi, ngày ngày khiến cháu buồn nôn, ra vẻ mày không theo tao là tổn thất lớn nhất của mày. Ông ta điên rồi, một người đàn ông mà nhỏ nhen như thế, cháu là trẻ con mà cũng sợ luôn ấy.”
Sự chán ghét nồng nặc ấy, mọi người đều cảm nhận được.
Người mặt vuông có chút không tin: “Nhưng Vương Hải Thanh nói, cháu lén lút cầu xin ông ta muốn lấy bài thi, ông ta vì nể tình cảm họ hàng nên mới không thể không đồng ý, trộm giúp em.”
Lạc Di lập tức xông ra cửa, ngửa đầu nhìn trời, xoa mắt.
Hành động của cô quá kì lạ, người mặt vuông lạnh giọng quát lên: “Cháu muốn làm gì? Muốn chạy à?”
Lạc Di không thích người đàn ông này chút nào, ông ta có thành kiến nên thấy cô làm gì cũng không đúng.
“Cháu xem trời có đổ mưa đỏ không? Thế mà cháu lại gặp được một kẻ đê tiện trăm năm hiếm có, vận may của cháu ghê thật.”
Kẻ đê tiện? Mọi người đều sợ hãi, bây giờ trẻ con mắng người cũng hung tàn thế sao?
Người mặt vuông có lý do nghi ngờ cô đang chửi mình, nhưng lại không có chứng cứ.
“Ông ta rất thương cháu, làm bậy vì cháu, cháu lại cố gắng phủi sạch quan hệ…”
Ông ta còn chưa nói xong, Lạc Di đã trở mặt: “Chưa được nhân dân xét xử, các chú đã định tội cho cháu rồi sao? Thế không được đâu, các chú đã được nhân dân đồng ý chưa? Muốn chuyên chế phát xít à? Cháu sợ thật đấy.”
Đứa trẻ vừa rồi còn bình tĩnh, bây giờ lại lạnh lùng, trừng mắt nhìn người, nhìn họ như nhìn thấy đám lính Nhật vô nhân đạo.
Người mặt vuông đỏ mặt: “Cháu… Cháu…”
Cháu một lúc lâu mà không nói được câu này, Lạc Di rất mất kiên nhẫn: “Các chú tên gì? Ở đơn vị nào?”
Sắc mặt người đàn ông mày rậm còn lại hơi kỳ quái: “Cháu muốn làm gì?”
Lạc Di biết mình bị hại rồi, đây là một cái bẫy, đã bao chặt lấy cô.
Muốn thoát khỏi, quá khó khăn.
Nhưng mà, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.
“Tới đơn vị của các chú để khiếu nại. Cháu nghĩ, làm một học sinh bình thường, cháu có quyền khiếu nại, đây là quyền nhà nước trao cho cháu.”
Cô là một đứa trẻ lại nói đạo lý lớn, còn nói rất bài bản, có lý có chứng cứ, khiến người ta không phản bác được.
Lạc Di nói muốn gọi điện thoại, hai người đàn ông bàn nhau rồi đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là cả quá trình phải bị theo dõi.
Ngay trước mặt bọn họ, Lạc Di gọi đi: “Nhà báo Tần ạ? Em là Lạc Di, đúng, em chính là Lạc Di đã tham gia cuộc thi tính nhẩm. Em bị tố cáo gian lận, vì công bằng, cũng vì tránh có người lạm dụng quyền lực, muốn nhờ anh làm người chứng kiến, dùng máy quay của anh quay lại.”
Cô sợ bị vu oan giá họa, chỉ cầu xin được đối xử công bằng.
Đối phương đồng ý, Lạc Di thở ra một hơi thật dài, cúp điện thoại rồi rơi vào im lặng.
Người mặt vuông cau mày hỏi: “Nhà báo Tần nào? Người không có nhiệm vụ thì không thể tham dự vào…”
Lạc Di nhìn ông ta: “Phóng viên quân áo, Tần Thiếu Quân.”
Đó cũng là nhiếp ảnh gia đã chụp ảnh cho cô, lúc cho địa chỉ, hai người đã nói chuyện mấy câu. Trước giờ Lạc Di luôn giữ quan điểm có nhiều bạn thì nhiều lối đi, nên đã trò chuyện với đối phương.
Cô phát hiện đó là một người yêu mến nhân tài, có lòng chính nghĩa.
Cô nhờ anh ta giúp đỡ, còn xin được trợ giúp. Quả nhiên, cô không nhìn nhầm người.