Lạc Di bị quấy rầy, hơi ngước mắt lên, là cha con Vương Hoa, còn có hai người mặc áo Tôn Trung Sơn.
“Chú nói cái gì vậy?”
Vẻ mặt của Vương Hải Thanh đầy tức giận, như một con chim lửa đầy phẫn nộ: “Nếu không phải cháu khóc lóc cầu xin chú, làm sao chú có thể đầu óc mê muội mà đi trộm đề thi cho cháu cơ chứ? Bây giờ chú đã bị tạm thời cách chức để điều tra.”
Lạc Di liếc mắt nhìn ông ta, được lắm, vẫn còn diễn, người lớn vậy rồi mà không biết xấu hổ à?
“Ồ, vậy bây giờ chú ăn phân đi, lập tức, ngay lập tức.”
Vương Hải Thanh cảm thấy bị làm nhục, tức giận gào lên: “Lạc Di.”
Lạc Di cười lạnh, gài ai không gài lại đi gài cô, chọn sai đối tượng rồi.
Cô chính là kiểu người cái gì cũng ăn, nhưng không bao giờ chịu thiệt thòi.
“Sao lại không đi? Cháu bảo chú trộm bài thi thì chú làm ngay, thế mà bảo chú ăn phân, sao chú lại không làm? Bảo chú uống thuốc trừ sâu tự tử, sao chú không làm?”
Một khi kỹ năng chiến đấu được kích hoạt, không ai có thể chống đỡ.
Nhưng sắc mặt mấy người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn không đúng lắm, như thể đang suy nghĩ gì đó. Họ hiểu ý trong lời nói của cô bé này, không thích hợp.
Vương Hải Thanh vừa xấu hổ lại vừa tức giận, còn có một tia đề phòng: “Cháu…”
“Diễn cái gì mà diễn, làm như chú ngu lắm ấy.” Lạc Di chỉ vào đầu ông ta: “Tuổi một đống rồi mà đầu óc vẫn chưa phát triển à? Hay khi mẹ chú sinh chú ra đã giữ lại bì phôi rồi? Chú lại không có đầu óc đến mức nghe theo lời một đứa trẻ sao? Vậy sao chú làm cán bộ được vậy? Đi cửa sau à?”
Nghe này, cái lý do ấy gượng ép đến mức nào, sơ hở biết bao nhiêu.
Mấy người mặc áo Tôn Trung Sơn đưa mắt nhìn nhau, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
“Lạc Di, cháu toàn nói hươu nói vượn.” Trước nay Vương Hải Thanh chưa từng gặp phải miệng lưỡi sắc bén như vậy.
Lạc Di căn bản không cho ông ta cơ hội nói chuyện, miệng nhỏ liên tục chất vấn: “Biết cháu năm nay mấy tuổi không? Mười một tuổi, vẫn là một đứa con nít! Xin hỏi lại chú bao tuổi? Hơn ba mươi? Là người trưởng thành rồi!”
Một người trưởng thành có suy nghĩ chín chắn lại cứ thế nghe lời một đứa con nít? Lời này có thể tin sao?
Mọi người nhìn khuôn mặt ngây thơ của Lạc Di, lại nhìn bộ dạng trung niên trải qua thăng trầm cuộc đời của Vương Hải Thanh, không hẹn mà cùng lắc đầu.
Nếu thật sự bị một đứa nhỏ gài bẫy, vậy thì xin hỏi, chỉ số thông minh của một người trưởng thành của ông ở đâu? Ông ta lại còn là một cán bộ nữa! Có thể làm tốt công việc của mình không?
Nếu như là vu cáo thì tâm địa quá độc ác, nhân phẩm ti tiện, không xứng làm cán bộ.
Lạc Di nhẹ nhàng nói mấy câu đã đẩy Vương Hải Thanh đến hoàn cảnh như vậy.
Nếu so về chỉ số thông minh, trước giờ cô chưa từng thua ai.
Trong nháy mắt, Vương Hải Thanh hiểu ra tình cảnh của chính mình, sắc mặt thay đổi mấy lần: “Chú chỉ đang nể mặt mẹ cháu, mẹ cháu là… Người phụ nữ chú thầm mến.”
Mọi người hít một hơi, còn có chuyện như vậy à?
Chẳng trách mọi chuyện cứ có chỗ nào đó không đúng, luôn cảm thấy không hợp lý chỗ nào đó, nếu là lý do này thì có thể giải thích được.
Lạc Di hơi hơi nheo mắt, nếu đã không biết xấu hổ như thế, vậy cô sẽ đánh một trận lớn luôn.
“Cái chú gọi là thầm mến ấy, chính là đi tung tin đồn để ép mẹ cháu gả cho chú à? Sau khi thất bại thì bám vào con gái nhà quan lớn, một bước lên mây, mười mấy năm sau trở về trả thù cả nhà mẹ cháu? Thầm mến như vậy thì ai muốn, ai thèm chứ.”