Trời đất, lại là một tin chấn động khác, một tin rồi lại một tin, cực kì cẩu huyết.
Xem ra phía sau vụ án này có rất nhiều bí mật không muốn để ai biết, cần phải cẩn thận điều tra.
Vương Hải Thanh không dám tin nhìn Lạc Di, sao nó lại biết chuyện này? Ngô Tiểu Thanh sao có thể kể chuyện này cho con gái mình chứ?
Vương Hoa ngồi không yên, tức giận lớn tiếng: “Lạc Di, cậu ngậm m.á.u phun người, cha tôi không phải loại người ấy, từ trước đến nay ông ấy luôn quang minh lỗi lạc, là nam tử hán…”
Lạc Di lạnh lùng mở miệng: “Ừ, nam tử hán trộm đề thi.”
Cuộc trò chuyện ngay lập tức kết thúc, sự kiêu căng của Vương Hoa bị dập tắt, bầu không khí phút chốc đông lại.
“Phụt.” Không biết là ai đang cười trộm.
Vương Hoa tức giận đỏ mặt tía tai, nói năng không lưu loát: “Cậu… Cậu… Không biết xấu hổ.”
Lạc Di học theo cậu ta, cố ý nói lắp: “Cậu… Cậu… Ghen tị với tôi.”
Vương Hoa tức phát khóc, người mà cậu ta ghét nhất trên đời này chính là Lạc Di: “Tôi không có.”
Tiếng hét đinh tai nhức óc, khiến người qua đường đều nhịn không được mà dừng chân.
“Càng hét lớn thì chứng tỏ càng chột dạ.” Lạc Di quơ quơ ngón trỏ, khóe miệng nhếch lên một ý cười nhàn nhạt: “Tới đây, đọc với tôi nào, im lặng là vàng.”
Vương Hoa: “...”
Hai cha con Vương Hoa bị Lạc Di nhẹ nhàng quật ngã, bị hung hăng ngược đãi một phen.
Bọn họ yên lặng, Lạc Di cũng có thể chuyên tâm đọc sách, không coi ai ra gì, lấy giấy bút ra ghi chú lại điểm quan trọng trong sách, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của người khác.
Loạn như vậy mà không hề sợ hãi, khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Nhóm người mặc áo Tôn Trung Sơn chứng kiến toàn bộ quá trình, tâm trạng rất phức tạp.
Dọc theo đường đi, Vương Hoa đều ngẩn người, Lạc Di vẫn luôn đọc sách, hai đứa trẻ hoàn toàn khác nhau.
Vương Hải Thanh có cảm giác không tốt, từng ý nghĩ hiện lên trong đầu. Rốt cuộc ông ta không nhịn được, nhìn về phía một người trong đó: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Đây là người dẫn đầu, mọi người đều nghe theo anh ta. Sắc mặt người ấy đầy lãnh đạm: “Không thể tiết lộ.”
Vương Hải Thanh gượng cười, nội tâm lại như sóng trào, cuồn cuộn không ngừng. Có mấy người ông ta quen, nhưng người đàn ông dẫn đầu vô cùng lạ lẫm, không biết là từ bộ phận nào tới.
Ông ta yên lặng an ủi chính mình, đã sắp xếp khéo léo vậy rồi, không thể nào xảy ra vấn đề được.
Cha con bọn họ có thể rút lui an toàn. Lạc Di chính là người tốt nhất để chịu tội thay.
Nhưng, không biết tại sao, trong lòng ông ta có chút bất an.
Không biết đã bao lâu, máy kéo rốt cuộc dừng lại ở trước một tòa kiến trúc, đoàn người nối đuôi nhau bước vào.
Có hai vệ binh đứng canh ở cửa, một nhân viên đã chờ ở đó từ lâu, dẫn bọn họ vào.
Yên lặng, vẫn là yên lặng. Lạc Di thản nhiên bước đi, còn có tâm trạng nhìn ngó cảnh vật bốn xung quanh, đây là chỗ của bộ đội.
Nhưng Vương Hoa lại không bình tĩnh như vậy, rõ ràng rất căng thẳng.
Trong lòng Vương Hải Thanh trầm xuống, sao lại đến chỗ như này? Chuyện này không nằm trong kế hoạch của ông ta, đã hoàn toàn mất khống chế rồi.
“Cộc cộc.”
“Vào đi.” Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt họ là một người đàn ông mặc quân phục đang ngồi ngay ngắn, tuy rằng lớn tuổi nhưng rất có khí thế.
“Sở trưởng Nhiếp, mọi người đều đã đến đủ.”
Vương Hoa ngây ngẩn, đây chẳng phải là lãnh đạo của cuộc thi kia sao? Họ còn cùng chụp ảnh, lúc đó ông ấy mặc thường phục cũng vô cùng trang nghiêm, bây giờ mặc quân trang, lại càng có khí thế.