Tầm mắt sở trưởng Nhiếp quét qua mấy người, Vương Hải Thanh cảm thấy phía sau lưng rét run, trái tim như treo lên.
“Bạn Lạc Di, bạn Vương Hoa, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Vương Hoa khiếp sợ nói không nên lời, Lạc Di khẽ mỉm cười, tự nhiên hào phóng: “Chào ông, Sở trưởng Nhiếp, lại làm phiền ông rồi.”
Tới nơi này rồi, cuối cùng cô cũng nhẹ đi một nửa.
Nhà báo Tần Thiếu Quân quả nhiên đã liên hệ với ông lớn này, sắp xếp mọi chuyện như vậy, cô đã đánh cược đúng chỗ.
Cái cô chờ chính là cơ hội công bằng như vậy.
Vương Hải Thanh lăn lộn ở quan trường nhiều năm như vậy, quan hệ rộng rãi, nhà mẹ đẻ của vợ ông ta lại càng cao lá dài, sức ảnh hưởng rất lớn, muốn làm gì cũng quá đơn giản. Cô là một cô nhóc không quyền không thế, không có cách nào để đối đầu.
Nhưng Sở trưởng Nhiếp không như vậy, ông ấy xuất thân từ quân đội, so với hệ thống địa phương thì hoàn toàn là hai thái cực kháng nhau.
Còn lý do vì sao người của quân đội lại xuất hiện trong cuộc thi tính nhẩm, cô đoán là vì muốn tìm kiếm nhân tài để dành.
Cô vẫn nhớ rõ đời sau khi khoa học kỹ thuật đã phát triển, máy tính đã tiến vào cuộc sống của các gia đình bình thường, nếu những đứa trẻ có năng lực tính nhẩm bằng bàn tính vượt trội xuất hiện thì đều sẽ bị triệu tập nhập ngũ đặc biệt, tiến hành bồi dưỡng trọng điểm, có một nhánh quân đội có chuyên môn tính nhẩm.
Như vậy hiện tại thì sao? Trong tình huống không có máy tính, sự tồn tại của bàn tính vô cùng quan trọng.
Dưới tình huống như vậy, sự xuất hiện của Sở trưởng Nhiếp là hợp tình hợp lý.
Nếu cô không đoán nhầm, lần này quy mô của cuộc thi tính nhẩm vô cùng lớn chính là vì chọn hạt giống tốt.
Vương Hải Thanh cảm thấy hai người rất quen thuộc, trong lòng căng thẳng, như đang tính toán gì đó.
Ông ta còn chưa nghĩ xong, Sở trưởng Nhiếp đã nhìn đến: “Anh chính là Vương Hải Thanh? Chuyện anh và một người nữa trong ứng ngoại hợp trộm bài thi bị tố giác, tất cả thành tích của con anh đều là giả, anh có gì để giải thích không?”
Ông ấy là một quân nhân m.á.u lạnh, sát phạt quyết đoán, hành sự quả quyết, nói một là một, nói hai là hai.
Miệng Vương Hải Thanh đắng ngắt, kế hoạch của ông ta sớm đã chệch ra khỏi quỹ đạo.
Dựa theo kế hoạch, ông ta chuẩn bị hai chuyện, sắp xếp cho con trai giành giải nhất, tạo thành một thiếu niên thần đồng, sắp xếp cho tương lai của con mình từ sớm.
Bên còn lại chính là tạo quan hệ với nhà họ Lạc, nhỡ có chuyện gì xảy ra, sẽ ngay lập tức đưa Lạc Di ra đỡ đạn, chuyển hướng chú ý. Ông ta có quan hệ lại có chỗ dựa, chỉ cần đút lót là hai cha con có thể bình yên thoát tội.
Trường hợp xấu nhất, dù ông ta có tạm thời bị cách chức, dựa vào thế lực của nhà vợ, cùng lắm là đổi chức vị, chờ cho mấy năm sự tình lắng xuống là lại có thể lên chức trở lại.
Ném đá giấu tay, sắp xếp rõ ràng, còn có thể trả đũa vợ chồng Ngô Tiểu Thanh, cho mình sảng khoái.
Ông ta ngàn tính vạn tính, tính cả lòng người, lại không tính đúng được tiểu ma nữ Lạc Di này.
Khởi đầu của vạn vật chi thủy vô cùng đơn giản, tiến hóa mới trở nên phức tạp. Thần đánh một chiêu, đã phá hỏng kế hoạch của ông ta.
Sau khi cân nhắc, ông ta đã ra quyết định. Ông ta hít một hơi, ra vẻ mặt hổ thẹn: “Tôi quả thật đã làm sai, không thể chối cãi, nhưng thành tích của con tôi là thật, tôi lấy bài thi cho Lạc Di, không đưa cho con tôi…"