Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 214

Lời này nghe nghe thì nghe chứ ai mà tin thì chính là kẻ ngu, so sánh người ngoài với con mình thì chỉ có một chữ: giả.

“Xì.” Lạc Di không nhịn được cười, người đàn ông này thật dối trá.

Sở trưởng Nhiếp bình tĩnh nghe ông ta nói xong: “Chứng cứ đâu?”

Vương Hải Thanh từ một thằng nhóc nông thôn đi đến bước này, cũng không phải nhân vật đơn giản, tố chất tâm lý vững vàng, ừm, chính là da mặt dày hơn người bình thường, tâm địa cũng xấu xa hơn.

“Nếu con trai tôi đã biết đề thi, sao có thể bị đánh bại bởi Lạc Di? Đây là điểm không hợp lý nhất.”

Ông ta không thể thua, chỉ cần ông ta không nhận thì không ai làm được gì cả.

“Còn có một chuyện, Lạc Di dù có thông minh hơn nữa thì cũng chỉ là một đứa nhóc vừa mới nhập học nửa năm, sao có thể trấn áp toàn bộ học sinh tiểu học cả thành phố, giành được giải nhất?”

Ông ta càng nói càng kích động, tự tẩy não chính mình, đúng, đây chính là chân tướng.

Lời nói dối lặp lại nhiều lần, sẽ trở thành sự thật.

Vương Hoa ở một bên dùng sức gật đầu, cổ vũ cho cha mình.

Sở trưởng Nhiếp nghe xong, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Giữa con anh và Lạc Di, anh cảm thấy ai thông minh, có thực lực, càng có tư cách giành được giải nhất?”

Tâm trạng Vương Hải Thanh đảo lộn, không hiểu được ý của đối phương. Ông ta thật cẩn thận trả lời: “Thông minh hay không thì khó mà nói, nhưng con trai tôi đi học nhiều năm như vậy, chúng tôi lại bồi dưỡng nó từ nhỏ, so thực lực, không thua bất cứ ai.”

Ông ta trước đó đã chôn rất nhiều manh mối, chuẩn bị rất nhiều, chỉ cần điều tra, tất cả mũi tên đều hướng về Lạc Di.

Ông ta có thể hoàn toàn kéo người khác xuống mương!

Sở trưởng Nhiếp nhìn ông ta thật sâu: “Được, trực tiếp kiểm tra.”

Ông phất phất tay, hai tờ bài thi viết tay được đưa đến tay Lạc Di và Vương Hoa, hai bài thi giống nhau như đúc.

Vương Hải Thanh không thể nào ngờ tới ông ấy sẽ làm đến vậy, sắc mặt trắng bệch: “Sở trưởng Nhiếp, chuyện này……”

Nét mặt của sở trưởng Nhiếp vô cùng nghiêm túc: “Dùng sự thật chứng minh, ai thắng chính là người vô tội.”

Đơn giản và thô bạo, nhưng lại là biện pháp hữu hiệu nhất.

Vương Hải Thanh như bị sét đánh giữa trời quang, mặt tái đi, chuyện này… Ông ta không tin con mình nhất định sẽ thắng.

Ông ta nơm nớp lo sợ nói: “Thế này có phải quá qua loa không?”

Sở trưởng Nhiếp cau mày lại: “Anh đang chỉ trích tôi làm việc không hiệu quả?”

Khí thế quân nhân trên người ông ấy quá lớn, Vương Hải Thanh bị áp đảo đến mức rối loạn đầu óc, hoảng loạn đến cực điểm, bối rối xua tay: “Không không, tôi tuyệt đối không có ý này.”

“Vậy im miệng.” Sở trưởng Nhiếp làm việc đều có nguyên tắc, không cần người khác nói ông ấy phải làm như nào: “Chỉ tin tưởng tôi mà thôi, đây là đề thi tôi vừa biên soạn, bảo đảm công bằng.”

Vương Hải Thanh bối rối, người ta không bị ông ta dắt mũi, không xoay tới xoay lui theo suy nghĩ của ông ta, mà lựa chọn đi thẳng tắp.

Tất cả những gì ông ta âm thầm chuẩn bị đều không dùng được, thật đáng hận.

Nhưng trước mặt ông lớn đây, ông ta có thể nói cái gì?

“A Hoa, con làm bài tốt nhé.”

Áp lực trên Vương Hoa thật lớn, khiến cậu ta thở không nổi, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Lạc Di không chỉ thắng cậu ta một lần, cậu ta… Thua cực thảm, lần này có thể thắng sao? Nhưng nếu không thắng được, cậu ta thảm, cha của cậu ta cũng thảm.

Cậu ta, nhất định phải thắng!

Trước mặt mọi người, hai người bắt đầu thi đấu.

Bình Luận (0)
Comment