Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 217

Họ càng chán ghét Vương Hoa hơn. Người này suy đồi đạo đức, phẩm hạnh cực kỳ đê tiện, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha cho ông ta được.

Mọi người đều thầm bày tỏ, cần phải để mắt đến việc này, nhất định phải trừng phạt người này thích đáng.

Có chỗ dựa? Có quan hệ? Ha ha, bọn họ cũng không ăn chay.

Dám lợi dụng bọn họ để hại người thì phải chuẩn bị để bị trả thù sau khi bị phát hiện, ồ, không đúng, là chủ trì chính nghĩa, bình định loạn lạc!

Lời nói của Lạc Di đã khơi mào lòng chính nghĩa của mọi người: “Cho nên, cháu hy vọng có thể nghiêm trị những người liên quan, nhổ tận gốc ô dù phía sau, không để có thêm người vô tội bị hại. Bọn họ sẽ không giống may mắn như cháu, gặp được ông.”

Nửa câu đầu có nhắc đến, muốn làm to vụ này, nhưng nửa câu sau làm người khác im lặng.

Không biết có bao nhiêu người bị hủy hoại bởi những âm mưu như vậy, cũng không biết có bao nhiêu người không thể tìm sự giúp đỡ, sống trong tuyệt vọng.

Sở trưởng Nhiếp ghét cái ác như kẻ thù, chỉ nói hai chữ: “Yên tâm.”

Vương Hải Thanh rốt cuộc ý thức được mọi chuyện không ổn, chỉ cần chỗ dựa của ông ta không đổ, mấy năm sau còn có thể Đông Sơn tái khởi, nhưng chỗ dựa đổ… Ông ta sẽ thật sự xong đời.

“Lạc Di, chú là cha nuôi của chị họ cháu, chúng ta là họ hàng, bà nội cháu rất quý chú.”

Ông ta còn có mặt mũi xưng người thân, khiến người ở đây đều ghê tởm.

Đây là quá mức hồ đồ rồi, đến cả bà nội cũng muốn đại nghĩa diệt thân, chứ đừng nói đến loại người thân hờ này.

Lạc Di cũng chẳng thèm liếc nhìn ông ta, tiếp tục nói: “Cháu bị oan nặng như vậy, hy vọng có thể được…”

“Cháu muốn cái gì, chú đều có thể cho cháu.” Vương Hải Thanh giống c.h.ế.t đuối mà vớ được cọc gỗ: “Chú cho cháu tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.”

Trước mặt nhiều người như vậy lại công khai hối lộ, đây là đường cùng rồi sao? Lạc Di căn bản không quan tâm: “Cháu muốn chú đăng bài thanh minh xin lỗi trên báo một tháng.”

Vương Hải Thanh thân thể run lên, con bé thật tàn nhẫn, lưu lại chứng cứ như vậy, thanh danh ông ta hoàn toàn bị huỷ hoại, sao còn có thể tính đến chuyện tương lai?

“Chú có thể dùng tiền bồi thường.”

Lạc Di chính đáng tức giận mắng: “Mấy đồng tiền dơ bẩn đã muốn mua chuộc cháu? Mơ đẹp đấy, nhưng tôn nghiêm của cháu là vô giá.”

Mắt cô trợn tròn, tức giận ngút trời.

Ỷ có chút tiền là có thể mua chuộc à? Buồn cười, nếu không một đao c.h.é.m đứt mọi lo lắng thì cô chẳng thể bình yên một ngày.

“Nói rất đúng, bạn Lạc Di, không thể cúi đầu trước kẻ xấu.” Sở trưởng Nhiếp trực tiếp lên tiếng, nhân viên công tác sôi nổi gật đầu.

Vương Hải Thanh: “...” Ông ta thành kẻ xấu? Cứ thế bị chụp mũ?

Một tin đồn nhanh chóng lan truyền đến thôn Lạc Gia, Lạc Di bị bắt quả tang gian lận trong cuộc thi nên đã bị bộ phận liên quan bắt đi, nghe đâu còn phải ngồi tù.

Nhất thời, cả thôn náo loạn cả lên, khắp nơi đều bàn tán sôi nổi, tin tức càng ngày càng vi diệu.

Lạc Quốc Vinh giữ chặt lấy vai Lạc Nhiên: “Rốt cuộc ai mang chị gái con đi?”

“Con không biết.” Tuy Lạc Nhiên chạy về báo tin, nhưng cậu bé quá sợ hãi nên cứ bật khóc nức nở: "Là hai người mặc áo Tôn Trung Sơn."

Lạc Quốc Vinh muốn phát điên, Tiểu Di nhà ông ngoan ngoãn như vậy, gian lận cái quái gì, nhà ông có điều kiện đến mức đó sao? Ông chỉ là một nông dân, làm gì có bản lĩnh đó chứ?

Bình Luận (0)
Comment