Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 218

“Có nói đi đâu không?”

Lạc Nhiên vẫn cứ lắc đầu, khóc lóc thảm thiết.

Cậu bé đột nhiên nhớ lại những lời chị gái đã nói với mình trước khi đi: "Cha, chị sẽ không sao đâu. Chị ấy thông minh như thế, với lại hiệu trưởng Ngô cũng sẽ đi cùng chị mà. À đúng rồi, chị bảo chúng ta cứ ở nhà đợi chị, đừng có chạy lung tung, trong lòng chị biết rõ rồi.”

Làm sao Lạc Quốc Vinh có thể yên tâm được chứ? Sao đang yên đang lành lại bị cuốn vào chuyện thế này chứ?

Ngô Tiểu Thanh ngồi ngơ ngác, lòng rối như tơ vò, dù cho con gái bà có thông minh thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể hiểu được bản tính con người đáng sợ đến chừng nào.

Những người trưởng thành như bọn họ cũng không tránh khỏi bị tính kế.

Bà buộc bản thân phải bình tĩnh lại: “Quốc Vinh, anh đi ra ngoài nghe ngóng đi, nhất định phải hỏi thăm cho rõ ràng.”

“Được.” Lạc Quốc Vinh vội vã chạy ra ngoài.

Lúc ông vừa ra khỏi nhà thì gặp thầy thuốc Lý nghe tin chạy đến, sắc mặt thầy thuốc Lý cũng không tốt: “Lạc Quốc Vinh, tôi nghe bảo tên Vương Hải Thanh giở trò, ông ta lấy trộm bài thi rồi nói là trộm cho Tiểu Di.”

Lạc Di là đệ tử ông ấy yêu thích nhất, gặp chuyện như vậy, ông ấy tức giận hơn bất cứ ai.

Người khác không biết, nhưng mà ông ấy biết rõ nhất, Lạc Di thông minh như hồ ly, đối với cô, tính nhẩm chỉ là một miếng bánh nhỏ.

Haizzz, cây to đón gió lớn.

Lạc Quốc Vinh nổi đóa lên, lập tức cầm xẻng lao ra ngoài. Mẹ nó chứ, ông phải đi đập nát nhà họ Vương.

Sao có thể ức h.i.ế.p người khác thế chứ?

Thầy thuốc Lý vội vàng ôm ông lại, cố gắng an ủi: “Bình tĩnh, bình tĩnh trước cái đã. Lúc này gây chuyện thì càng khó làm sáng tỏ được, việc cấp bách là phải tìm được Lạc Di.”

Con bé một thân một mình bị đưa đến nơi xa lạ chắc sẽ sợ lắm.

Hai mắt Lạc Quốc Vinh đỏ hoe, ông nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại nói với vợ rằng trước tiên ông sẽ đến trường tiểu học Hồng Tinh để hỏi thăm.

Tuy nhiên, tin tức rất vụn vặt, không hề có chút giá trị nào.

Ông giống như một con thú bị nhốt trong chuồng, chạy loạn khắp sân, nên đi tìm ai đây? Sự bất lực trong lòng ép ông muốn phát điên, tại sao? Vì sao? Ông nên làm thế nào đây?

Ngô Tiểu Thanh đeo khẩu trang dẫn theo Lạc Nhiên chạy tới: “Đi, chúng ta về ủy ban xã trước rồi tìm lãnh đạo xã, bọn họ chắc chắn phải biết tình hình.”

“Ừ, đúng vậy.” Lạc Quốc Vinh sốt ruột đến mức không nghĩ ra chuyện này.

Dân làng đều chỉ trỏ vào họ, nhưng ngại Ngô Tiểu Thanh bị bệnh lao nên không dám đến gần.

Họ mượn hai chiếc xe đạp, chạy một mạch về ủy ban xã, dọc đường đi, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Khi đến ủy ban xã, Ngô Tiểu Thanh hành động có trật tự, biết cách ứng xử với mọi người nên thuận lợi gặp được lãnh đạo ủy ban xã.

Vẻ mặt của lãnh đạo ủy ban xã rất nghiêm túc, chỉ nói một câu: “Tình huống cụ thể thì tôi không thể nói được, các ban ngành liên quan đã tiếp nhận việc này và đang tiến hành điều tra kỹ lưỡng, nếu có tin tức gì, tôi sẽ thông báo cho hai người đầu tiên, nên hai người hãy về nhà chờ trước đi.”

“Nhưng anh phải nói cho chúng tôi biết con tôi đang ở đâu chứ? Con bé...” Khóe mắt Lạc Quốc Vinh ươn ướt, giọng nói nghẹn ngào: “Con bé có bị thương không? Nó vẫn còn là con nít.”

Lãnh đạo ủy ban xã im lặng thở dài, thấy họ thật sự đáng thương, mới tiết lộ một chút tin tức: “Tôi chỉ có thể nói, ban ngành liên quan rất cẩn thận, bọn họ có kỷ luật.”

Bình Luận (0)
Comment