Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 228

“Lạc Quốc Vinh, có chút thành tích bé bằng cái móng tay thôi mà mày khoe khoang cái gì? Xuân Mai kì nào mà chẳng đứng đầu lớp, mày thấy cái nhà này có từng khoe không?”

“Có mà, con nghe thấy khoe không biết bao nhiêu lần, không thì ai mà biết?” Lạc Quốc Vinh vỗ vỗ trán, “Quên chưa hỏi, Xuân Mai đỗ vào trường trung học nào rồi, trường cấp ba số một của huyện là trường tốt nhất đấy, chắc là vào trường đó hả?”

Bà cụ Lạc dậm chân, gắt: “Con bé vì cái nhà này, cho nên quyết định thi vào trường nghề rồi, Xuân Mai nó quá ngoan ngoãn, chỉ biết lo cho người khác.”

“Ha ha ha ha.” Tức thì, khắp nơi râm ran tiếng cười chế nhạo.

Bà cụ Lạc thấy mọi người cười như thế, nghe còn rất kì quái, lòng hết sức bất an: “Mấy người cười cái gì?”

Một người vừa cười vừa nói to: “Xuân Mai môn nào cũng trượt, ai mà chẳng biết cơ chứ.”

Sự thực mà bà cụ Lạc muốn giấu cứ thế đã bị bóc trần, bà ta tức tối vô cùng: “Đồn đãi linh tinh.”

“Thôi thôi, có phải chỉ có mỗi Xuân Mai nhà bà đang học cấp hai đâu.” Người kia vui sướng nói, “Con nhà tôi thi cũng không tốt lắm, mà cũng chẳng sao, nhà tôi chẳng trông chờ bọn nó xuất sắc tài giỏi gì, học cho biết cái chữ là được rồi.”

Con ông ta với Lạc Xuân Mai cùng năm nhưng khác lớp, bình thường không biết thành tích của Lạc Xuân Mai thế nào, nhưng lần này danh tiếng của Lạc Xuân Mai xuống đáy, mọi người đều sẽ vô thức chú ý một chút, đi hỏi thăm thành tích thi cuối năm xem sao.

Hỏi ra mới biết, thì ra bết bát như vậy.

Ấy, mà không đúng nha, có khi nào chỉ mỗi bà cụ Lạc với nhà hai ông con lớn nhà bà ta không biết điều đó không nhỉ?

Lạc Xuân Mai chỉ dám trốn trong nhà, nghe thấy người ta nói thế thì suýt hộc m.á.u tại chỗ, ngồi xụi lơ trên ghế.

Tất cả là tại con nhỏ Lạc Di đó hết, vì sao nó cứ phải thi tốt như thế làm gì? Khiến cho thành tích của cô ta nhìn càng thảm hơn.

Nhưng chẳng ai thèm quan tâm ý tưởng của cô ta lúc này, Lạc Di càng không thèm để ý, lấy được phiếu điểm liền nhận được thông báo chuẩn bị lên thành phố tiếp tục tham gia cuộc thi cấp tỉnh, đây là cấp cuối cùng rồi.

Hiệu trưởng Ngô đặt kì vọng rất cao vào Lạc Di, ông ấy liên tục cổ vũ cô học trò nhỏ hay ra sức nỗ lực, phấn đấu lấy thêm một giải nhất này nữa.

Hiệu trưởng cũng đã nhận ra cuộc thi lần này rất không bình thường, những học trò có thể tỏa sáng trong cuộc thi nhất định sẽ có một con đường rực rỡ khác thường trong tương lai.

Lạc Di gật đầu, cô cũng biết rõ, nhưng tuyệt đối không để lộ dù chỉ một chút, ngay cả cha mẹ cũng không dám tiết lộ.

Lần này Lạc Quốc Vinh cùng hiệu trưởng Ngô hộ tống Lạc Di lên thị trấn, họp mặt cùng các tuyển thủ khác.

Người dẫn đoàn vẫn là hiệu phó An, ông nhìn Lạc Di, ánh mắt thoáng ý khác thường, Lạc Di chỉ coi như không thấy, cười cười bình thản chào hỏi ông ấy sau đó quay sang chỗ các bạn.

Tiêu Thanh Bình đã thấy Lạc Di từ sớm, nhưng cô đang bị đám học sinh vây quanh nên không bước tới.

Đợi khi các bạn học tản bớt, cậu mới đến gần, hỏi: “Đã có chuyện gì vậy?”

Lạc Di kinh ngạc nhìn cậu, sao anh ấy lại đoán được nhỉ?

Tiêu Thanh Bình thấy Lạc Di trông vẫn rất khỏe mạnh vui vẻ, mặt mũi hồng hào, ánh mắt sáng bừng, chỉ âm thầm thở ra một hơi: “Mấy ngày này không thấy em lên thị trấn, chú có tới cũng chỉ lập lờ nói nhà có việc, nhưng anh có thể nhìn ra, trông chú rất lo lắng, mà em cũng không phải người có thể để người khác ảnh hưởng đến chủ ý, cho nên là em không đi được.”

Bình Luận (0)
Comment