Sức quan sát của Tiêu Thanh Bình quá mạnh, Lạc Di im lặng một lúc mới đáp: “Cha mẹ em hơi cả nghĩ thôi, họ luôn cảm thấy thế giới bên ngoài rất đáng sợ.”
Mà chính cô cũng đang bận tâm vụ lừa bán trong nguyên tác.
Cô chỉ nhớ ‘Lạc Di’ thật bị lừa bán khi mặc chiếc áo sơ mi mỏng, được sửa lại từ áo người lớn, vợ chồng Lạc Quốc Vinh tìm kiếm khắp nơi, chỉ tìm được một mảnh vải vụn từ chiếc áo ấy bị xé xuống thô bạo.
Đó là tất cả thông tin cô có.
Cụ thể giờ nào, địa điểm nào, quá trình ra sao, Lạc Di đều không biết.
Tiêu Thanh Bình lo lắng vô cùng, cậu ở trong thị trấn, chẳng hay biết gì, điều này khiến cậu cảm thấy rất bất lực: “Anh muốn biết, Tiểu Di, anh nghĩ chúng ta là bạn của nhau đúng không?”
Lạc Di khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng thuật lại sơ qua chuyện đó một lần, ban đầu Tiêu Thanh Bình còn bình tĩnh lắng nghe, nhưng càng nghe, mặt cậu càng tái xanh đi.
“Đám người đó thật đáng chết.”
Đáy mắt cậu thiếu niên thoáng lóe lên một tia tàn nhẫn.
Lạc Di cúi đầu nên không chú ý thấy: “Hiện giờ bọn chúng sống còn không bằng c.h.ế.t đâu.”
“Đáng đời.” Tiêu Thanh Bình vẫn chưa hết tức, chỉ cần nghĩ tới chuyện Lạc Di suýt thì đã gặp nguy hiểm, bị thương tổn, cậu đã muốn xé đám súc sinh kia ra.
“Thôi mà, anh đừng tức giận, không đáng đâu.” Lạc Di đã sớm gạt chuyện này sang một bên, nguy hiểm bị hóa giải, nhìn lại sẽ cảm thấy thực ra chuyện cũng chẳng có gì lớn lắm, “Em mời anh viên kẹo nè.”
Cô cười cười chìa một viên kẹo hoa quả ra, Tiêu Thanh Bình lột giấy gói, nhìn viên kẹo cứng trắng ngần, tâm tình nóng nảy thoáng bình tĩnh lại: “Em thích mời người khác ăn kẹo nhỉ.”
Lạc Di tựa đầu vào thân cây, cười bảo: “Cuộc đời nhiều cay đắng, chịu khó ăn nhiều đồ ngọt, ngọt miệng, lòng cũng ngọt, coi như an ủi tâm linh.”
Tiêu Thanh Bình kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt phức tạp khôn kể.
Lần này, huyện phái hẳn xe tới đưa thầy trò lên tỉnh thành, gập ghềnh xóc nảy nửa ngày, tới nơi đã là buổi chiều.
Đoàn dự thi cần ở lại tỉnh thành một đêm, sáng hôm sau dự thi, thi xong sẽ về luôn.
Nhà khách ở tỉnh khá sang trọng, hai người một gian, Lạc Di ở chung với cô giáo Hoàng, cô ấy rất hiền hòa dễ gần, rất quan tâm Lạc Di.
Các trường học đều tới đây ở tạm, vì thế, nhà khách này trở nên vô cùng náo nhiệt, học sinh và giáo viên qua lại giao lưu, chỉ là bên sở giáo dục không cho phép ra khỏi nhà khách.
Vì sự an toàn của đám nhỏ này, các thầy cô đã nhọc lòng hết sức, mặc dù vậy vẫn gặp sự cố ngoài ý muốn.
Cơm tối ăn ở phòng ăn chính của nhà khách, đồ ăn rất ngon, còn có cả thịt kho tàu.
Lạc Di vui vẻ gọi một suất thịt kho tàu, một đĩa rau xanh, một phần cơm trắng, ăn sạch sẽ.
Thịt kho tàu ở đây nạc mỡ vừa phải, ngon mà không ngấy, mềm lại không nát, cô hết sức yêu thích.
Ăn xong, Lạc Di cầm cà mèn trống đi ra bồn rửa tay, Tiêu Thanh Bình đang rửa cà mèn của mình, thấy cô đến liền giơ tay nhận lấy, rửa luôn giùm.
Lạc Di không từ chối, còn chắp tay sau lưng, cười cười nhìn Tiêu Thanh Bình giúp mình rửa cà mèn.
Bỗng có vài học sinh đi tới, tò mò nhìn Lạc Di: “Bạn là Lạc Di, học sinh tiểu học Hồng Tinh đúng không?”
Tiêu Thanh Bình vội kéo Lạc Di ra sau lưng như một bản năng.
Lạc Di ngước mắt, mấy người này lạ hoắc, chắc là thí sinh của nơi khác rồi: “Phải, có việc gì không?”