Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 230

Một nam sinh trong nhóm đó nhìn Lạc Di chằm chằm vài giây rồi nói: “Chúng tôi muốn đấu với cậu một chút.”

Đã nghe danh cô bạn nhỏ này từ lâu, đây là thí sinh nhỏ tuổi nhất, nhưng lại có thực lực mạnh nhất.

À, quan trọng nhất chính là trông thật dễ thương nữa, bọn họ là trẻ con nhưng cũng biết thế nào là đẹp là xấu.

Lạc Di không sợ bị khiêu chiến, nhưng tối nay thì không muốn tốn đầu óc lắm, cô bảo: “Mai thi đấu xong rồi hẵng đua đi, khi đó chúng ta đều không có áp lực, thoải mái hơn thì đấu mới vui, mọi người tới được bước này đều không dễ dàng gì.”

Cô nói rất bình thản, lại có lí, hiện giờ so đấu nhỡ có ai đó tâm lí kém sẽ ảnh hưởng tới cuộc thi ngày mai.

Đám thiếu niên có mặt ở đây đều là người thông minh, nghe ra ngay ý của cô, nam sinh kia nhíu mày: “Bạn khinh thường bọn này đấy à? Cảm thấy chúng tôi không thể chịu được áp lực tâm lý? Coi thường người ta thế, ai đến được đây mà không vững vàng kiên định.”

“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là người đứng đầu cuộc thi ở Vị Bắc, Khương Tiểu Sơn.”

Những thiếu niên còn lại cũng đều tự giới thiệu: “Tôi là Trần Đa Đa, giải nhất của Ngô Đông.”

“Tôi là Ngô Hải Đồng, giải nhất của Hải Mạc.”

Những người đi ngang qua nơi này đều dừng chân nghe, đám nhỏ này đều là người đứng đầu các thành phố cơ à? Lợi hại thật.

Khương Tiểu Sơn đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Lạc Di tự giới thiệu, bèn hất cằm hỏi: “Sao bạn không nói gì? Chúng tôi đều đã đoạt giải nhất ở thành phố của mình, không đến mức mất mặt đúng không?”

Cho nên, đây là hiện trường khoe khoang cao cấp hả?

“Ở đây ai mà không thế chứ?” Lạc Di chậm rãi nhả một câu, “Giải nhất quá bình thường mà, cần gì phải cố tình lấy ra khoe.’

Khắp nơi như c.h.ế.t lặng, đây mới là bậc thầy khoe khoang đúng không?

Giải nhất là bình thường? Nói thế thì người khác sống sao đây?

Đáy mắt Tiêu Thanh Bình thoáng lướt một tia vui vẻ: “Tiểu Di lần nào cũng giải nhất, tôi cũng vậy, cho nên quen rồi, chả thấy có gì đặc biệt.”

Chậc, lại một bậc thầy flex.

Giải nhì giải ba đều gục mặt, ừ, chúng tôi không xứng được nhắc tới luôn.

Đám đông hóng hớt xung quanh nhìn nhau, lắc đầu, đều quay lưng bỏ đi, kiên quyết không chơi với cái đám giỏi khoe mẽ này.

Khương Tiểu Sơn mím môi: “Vậy chúng ta hẹn gặp lại ở trường thi, ai thắng thì…”

Nói đến đó, cậu chàng ngừng bặt, không nghĩ ra cách ‘trừng phạt’, Trần Đa Đa liền tiếp lời: “Ai thắng phải mời mọi người ăn bánh khoai tây, bánh khoai tây ở nhà khách siêu ngon.”

“Được thôi.” Lạc Di nhanh nhẹn nhận lời, bánh khoai tây thì dù đắt mấy cũng có mức độ, không sợ mấy đứa nhỏ này ăn sạt nghiệp.

Nhưng bỗng cô nhận ra: “Ủa, không đúng, sao lại là người thắng phải đãi?”

Khương Tiểu Sơn hình như là ‘đại ca’ của nhóm thí sinh này, biết ăn nói hơn, cũng đặc biệt giỏi kết giao bạn bè, cậu ta bảo: “Người thắng vừa có tiếng vừa có phần thưởng lớn hơn, thế thì nên an ủi tâm linh người thua, chẳng phải rất hợp lí sao?”

Lạc Di im lặng, nói nghe cũng có lí: “Được rồi, vậy quyết định thế đi.”

Tiêu Thanh Bình đưa Lạc Di về phòng, trước khi chia tay còn dặn: “Hôm nay đi ngủ sớm, để sáng mai có tinh thần tốt, đừng có đi chơi đâu đấy.”

“Em biết rồi, anh cũng vậy nhé, có người bảo là giải thưởng lớn lắm đó.” Mắt Lạc Di sáng rực khi nhắc tới giải thưởng, cô đã bắt đầu chờ mong từ giờ.

Lần trước là đồng hồ đeo tay, còn lần này?

Bình Luận (0)
Comment