Lạc Di vào phòng, đi tắm rồi lên giường ngủ ngay, đánh một giấc an lành đến sáng.
Hôm sau tỉnh dậy, tinh thần sáng láng, khuôn mặt hồng hào, cô thay bộ đồ mẹ mới may, cả người trông hết sức đáng yêu.
Lạc Di xách cà mèn xuống phòng ăn chính, vừa bước vào đã thấy các bạn học sinh các nơi ngồi đầy phòng, Tiêu Thanh Bình đang vẫy tay ra hiệu: “Tiểu Di, bên này.”
Tiêu Thanh Bình dậy từ sớm, xuống đây lấy chỗ, mua được bánh khoai tây và bánh bột mì rán cùng với cháo gạo kê.
Thấy đã gọi đủ món, Lạc Di không khách khí với cậu, nhanh nhẹn cầm một miếng bánh khoai tây vàng rụm lên cắn, vỏ ngoài xốp giòng, bên trong mềm ngọt, đặc biệt ngon miệng, mặc dù nóng nhưng Lạc Di vẫn không thể chậm lại, vừa thổi phù phù vừa cắn nhai.
“Ăn từ từ thôi, không cần vội đâu.” Mấy năm nay Tiêu Thanh Bình đã ăn khoai tây khoai lang đến phát sợ, nhìn thấy mấy thứ này đều không có cảm tình, chỉ ăn một bát cháo gạo kê và hai miếng bánh bột mì.
Lạc Di ăn liền hai cái bánh khoai tây rồi ăn thêm một bát cháo mới hài lòng đặt bát xuống, nhìn quanh quan sát.
Hầu như tất cả các học sinh đều mua bánh khoai tây, thứ này vừa rẻ lại vừa chắc bụng, còn ngon nữa.
Nơi tổ chức thi là trường học đối diện với nhà khách, đi bộ qua là được, các thầy cô đưa học sinh qua đó, đếm đủ người mới yên tâm.
Nhìn theo đội thí sinh nhà mình vào trường thi, hiệu phó An thở ra một hơi, đây là cấp thi cuối cùng rồi, chuẩn bị xong xuôi, nếu trót lọt là có thể yên tâm nghỉ hè.
Có thầy giáo đứng bên nhìn theo đầy mong đợi: “Hiệu phó An, thầy nói xem, hai trò Lạc Di với Tiêu Thanh Bình liệu có thể tiếp tục giành được vòng nguyệt quế kì này không?”
“Lạc Di thì hơi khó nói, nhưng Tiêu Thanh Bình thì chắc ổn thôi.” Hiệu phó An đã xem vài cuộc tranh tài, luôn cảm thấy trình độ của Tiêu Thanh Bình thật sự rất khó lường, lần nào cũng hết sức vững vàng, chưa bao giờ có sai lầm.
Nhưng Lạc Di thì khác, trong các lần thi đáp nhanh, thỉnh thoảng cũng hay có sai.
Vì thế, ông ấy không mong chờ cao lắm ở Lạc Di, cô bé này có thể lọt vào danh sách mười người điểm cao nhất đã là tốt lắm rồi.
Thầy giáo kia ngẫm lại cũng thấy đúng: “Phải, lần này tập hợp toàn bộ các học sinh xuất sắc nhất tỉnh cơ mà, đâu thiếu người giỏi, dính một sai lầm là thua rồi, nhưng vào được đến đây, dù thua cũng không tính mất mặt.”
“Ừ.” Hiệu phó An đồng ý, có thể đi tới bước này đều xứng là những tài năng nổi bật rồi.
Trong trường thi, Lạc Di ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình, nhìn sang bên kia thấy vị phóng viên quen thuộc là Tần Thiếu Quân đang điều chỉnh thiết bị, cô bèn cười cười chào anh ta.
Tần Thiếu Quân cũng trông thấy Lạc Di, anh ta gật đầu, mấp máy môi động viên, cô lên nhé cô bé, đây chính là chiến trường của em đấy.
Nhóm học sinh cấp hai có hơn năm mươi thí sinh, dồn hết vào một phòng lớn cùng thi, bầu không khí rất căng thẳng.
Bắt đầu tính giờ, Lạc Di nhận được bài thi, lập tức viết ngay tên mình và tên trường theo thói quen, liếc sơ qua đề bài, có hai trăm câu tất cả, cô bắt tay vào làm.
Những câu hỏi này có độ khó vượt hơn hẳn kì thi trước, nhưng chưa đủ để làm khó Lạc Di, tốc độ làm bài của cô khá thong thả, vẻ mặt bình tĩnh.
Bỗng trong góc phòng vang lên một tiếng kêu đau, khiến cả đám thí sinh đều phải nhìn qua.
Nam sinh vừa kêu đã trắng bệch mặt, ôm bụng rên rỉ kêu đau không ngừng, mồ hôi lăn đầy mặt, giám thị hốt hoảng vội bước tới hỏi thăm.