Tất cả mọi khía cạnh có liên quan đến học sinh đều bị lật lại, từng nơi đều bị tra rất kĩ, các học sinh như Lạc Di cũng bị gọi tới hỏi.
“Hai ngày này có ăn những gì? Có ra ngoài dạo phố không?”
“Không ạ, em luôn ở trong nhà khách, tối qua ăn thịt kho tàu, rau xanh, sáng nay ăn hai chiếc bánh khoai tây, một bát cháo gạo kê.”
Thực ra Lạc Di đã đoán được phần nào nguyên nhân rồi.
Chắc hẳn bữa sáng có vấn đề gì, rất nhiều người ăn bánh khoai tây, ai sức ăn lớn còn ăn liền vài cái.
Thật đúng là một thế giới đầy rẫy tình tiết hại người.
Trưởng ban Nhiếp hoài nghi có kẻ thù bên ngoài đầu độc nhân tài đất nước, nhưng sau khi tra kĩ, kết quả đơn giản chỉ là ngộ độc thức ăn, học sinh ăn phải bánh khoai tây làm từ khoai tây đã nảy mầm, bột mì cũng có phần mốc lên rồi, hai thứ nguyên liệu độc hại này đã gây ra thảm kịch ngộ độc tập thể.
Vào thời đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm như lúc này, khoai tây nảy mầm không phải thứ gì đáng sợ phải bỏ đi, người thường vẫn hay ăn, ăn một chút thì không sao.
Nhưng lần này lại có cả bột mì bị mốc mà bên bếp tiếc không nỡ vứt đi, kết hợp với khoai tây nảy mầm mới gây ra hiệu quả kinh người như thế.
Trưởng ban Nhiếp rất bất mãn với kết quả điều tra này, yêu cầu nhân viên tiếp tục đào sâu hơn, bột mì mốc ở đâu ra? Có nguồn gốc mờ ám gì không?
Tiêu Thanh Bình luôn canh chừng bên cạnh Lạc Di, nghe thấy kết quả thì áy náy vô cùng: “Xin lỗi Tiểu Di, anh hại em rồi.”
Bánh khoai tây là do cậu mua, cậu chỉ ăn một cái, nhưng Lạc Di ăn hai cái lận.
Những năm qua, để sống sót, cậu từng ăn rất nhiều thứ đồ bỏ đi, cho nên lực miễn dịch mạnh hơn người được sống trong êm ấm như Lạc Di, lần này chỉ chịu ảnh hưởng nhỏ không đáng kể, chỉ có Lạc Di là xui xẻo.
“Chuyện này có liên quan gì đến anh đâu? Anh không mua thì em cũng sẽ mua mà.” Lạc Di mím môi, vết rách trên môi đau nhói, “Em không trách anh, có trách thì trách nhân viên quản lý bếp của nơi này ấy.”
Thật là, nguyên liệu mốc meo cũng dám lấy ra nấu ăn là sao?
Tiêu Thanh Bình chau mày, tâm tình nặng nề, cô ấy không trách cậu, nhưng cậu phải tự trách mình.
“Nếu anh giật được giải thưởng, anh tặng cho em hết.”
Lạc Di lắc đầu: “Không muốn, em chỉ thích thứ do mình đường đường chính chính lấy được, dành riêng cho em cơ.”
“Nhưng mà phần thưởng lần này là gì thế nhỉ?” Cho tới giờ cô còn chưa biết nữa.
Hiệu phó An đứng bên thở dài lắc đầu, đứa nhỏ này cũng vô tư quá nhỉ.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền, nhân viên cuộc thi đã trưng các phần thưởng ra sảnh đường lớn, lễ trao giải được tổ chức ở đây.
Lạc Di nheo mắt nhìn, phần thưởng cho giải nhất là một chiếc xe đạp Phượng Hoàng, cái này nhà cô có rồi.
Vì phần đa học sinh đều vừa bị ngộ độc, hết sức mệt mỏi, các giáo viên thì lo lắng căng thẳng, ban tổ chức đã tiến hành lễ trao giải rất ngắn gọn, chỉ gọi tên mười học sinh đứng đầu lên, mỗi người đều được một phần.
Lạc Di vẫn ngồi yên lặng, mãi không nghe thấy tên mình, Trần Đa Đa xếp thứ tư, Ngô Hải Đồng thứ ba, Khương Tiểu Sơn thứ hai, quả nhiên mấy cậu nhóc này đều là những thí sinh có thực lực thật sự.
Đám thí sinh tài năng đứng xếp hàng đợi lĩnh thưởng trên kia trông mệt mỏi bơ phờ, chân như nhũn ra, thời khắc quan trọng đầu đời lại diễn ra trong hoàn cảnh thế này, thật đáng thương.